Thơ » Ấn Độ » Tagore Rabindranath » Tâm tình hiến dâng (Người làm vườn) - The gardener
Ah, poet, the evening draws near; your hair is turning grey. Do you in your lonely
musing hear the message of the hereafter?”
“It is evening,” the poet said, “and I am listening because some one may call from the
village, late though it be.”
“I watch if young straying hearts meet together, and two pairs of eager eyes beg for
music to break their silence and speak for them.”
“Who is there to weave their passionate songs, if I sit on the shore of life and
contemplate death and the beyond?”
“The early evening star disappears.”
“The glow of a funeral pyre slowly dies by the silent river.”
“Jackals cry in chorus from the courtyard of the deserted house in the light of the wornout
moon.”
“If some wanderer, leaving home, come here to watch the night and with bowed head
listen to the murmur of the darkness, who is there to whisper the secrets of life into his
ears if I, shutting my doors, should try to free myself from mortal bonds?”
“It is a trifle that my hair is turning grey.”
“I am ever as young or as old as the youngest and the oldest of this village.”
“Some have smiles, sweet and simple, and some a sly twinkle in their eyes.”
“Some have tears that well up in the daylight, and others tears that are hidden in the
gloom.”
“They all have need for me, and I have no time to brood over the after-life.”
“I am of an age with each, what matter if my hair turns grey?”
Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Vanachi ngày 06/03/2007 18:48
“Ua, thi nhân, chiều xuống dần; tóc anh đang ngả màu xam xám. Trong trầm tư cô đơn, anh có nghe lời gọi vọng từ kiếp sau?”
“Chiều đến rôi, thi nhân đáp, tôi đang lắng nghe, lắng nghe, vì lẽ dẫu muộn màng, có thể từ thôn làng vẫn có người đứng gọi. Tôi để mắt nhìn liệu những trái tim trẻ dại, lạc loài có gặp nhau chăng, liệu những đôi mắt hăm hở đang mong cầu giai điệu, giai điệu có đến để đánh tan màn im lặng, rồi thay họ mà nói nên lời. Ai sẽ ở đó dệt những bài ca đắm đuối họ đang cất tiếng hát nếu tôi cứ ngồi bên bờ cuộc đời trầm ngâm nghĩ đến sống chết cùng thế giới bên kia?”
“Sao hôm đầu tiên đã lặn. Anh lửa đám hỏa thiêu tàn lụi dần dần bên bờ sông tịch mịch. Từ khoảnh sân thuộc căn nhà hoang vắng, bầy chó sủa suông dưới ánh trăng úa tàn. Nếu có khách tha phương nào đó, lìa bỏ căn nhà êm ấm, tới đây ngắm nhìn đêm tối, cúi đầu lắng nghe bóng tối thì thầm, ai sẽ ở đấy thì thào bên tai người ấy những huyền bí của cuộc đời nếu tôi khép cửa nhà mình lại cố gắng dứt mình khỏi mọi giàng buộc trần gian?”
“Tóc tôi ngả màu hoa râm là chuyện nhỏ nhặt. Tôi vẫn hằng trẻ như những người trẻ nhất, hoặc vẫn hằng già như những người già nhất sống trong thôn này. Ở đây, có những người có nụ cười dịu hiền, chất phác, có những người có ánh mắt ranh mãnh, tinh ma, có những người nước mắt trào tuôn trong ánh sáng ban ngày và có những người lệ nhỏ âm thầm trong bóng tối âm u. Họ thảy đều cần đến tôi, bởi thế tôi làm gì có thì giờ ấp ủ cuộc đời bên kia thế giới. Tôi thuộc về cùng thời đại với mọi người. Có sao đâu nếu tóc tôi đã ngả màu?”
Gửi bởi longle91 ngày 30/08/2014 09:04
“Ôi nhà thơ chiều sắp xuống rồi;
Và tóc anh đang ngả màu tro.
Những khi suy nghĩ một mình
Anh có nghe chăng tiếng bên kia nhắn gửi?”
“Đã chiều rồi – nhà thơ nói -
Và tôi đang lắng nghe.
Bởi có thể một người nào từ trong làng kêu gọi.
Mặc dù chiều đã muộn rồi.
Tôi chờ xem hai trái tim non trẻ lạc loài
Có gặp được nhau chăng,
Và hai cặp mắt say nồng
Cầu xin một điệu nhạc
Để phá tan sự lặng im
Và nói giùm cho họ.
Nếu tôi cứ ngồi yên trên bờ bến cuộc đời,
Chiêm ngưỡng cái chết và thế giới bên kia
Thì ai sẽ dệt giùm họ những lời ca say đắm?”
…