Có một nông phu thưa: xin người hãy nói về công việc.
Người đáp:
Các ngươi làm việc để giữ nhịp cùng mặt đất và hồn đất. Vì ở không là thành kẻ xa lạ với các mùa và tách khỏi lễ rước của đời sống tiến về vô cùng trong uy nghi và tuân phục kiêu hãnh. Khi làm việc, các ngươi là ống sáo mà qua lòng ống tiếng thầm thì của thời gian hoá thành âm nhạc. Ai trong các ngươi muốn là ống sậy câm nín trong khi mọi người cất tiếng hoà ca? Các ngươi luôn luôn nghe nói công việc là một nguyền rủa và cần lao là một bất hạnh. Nhưng ta bảo rằng khi làm việc, các ngươi hoàn tất một phần giấc mơ sâu thẳm nhất của lòng đất đã được giao cho các ngươi từ khi giấc mơ mới ra đời. Tiếp tục cần lao là các ngươi thực sự yêu đời. Và yêu đời qua cần lao là thân cận với bí ẩn sâu kín nhất của đời sống.

Nhưng nếu trong cơn khó nhọc các ngươi gọi sự sinh là phiền não và việc nuôi dưỡng thân xác là sự nguyền rủa ghi trên trán mình, thì ta đáp rằng không, vì mồ hôi trán các ngươi sẽ rửa sạch hết những gì đã ghi. Các ngươi cũng nghe nói đời là đen tối, và trong mệt mỏi các ngươi lập lại những điều kẻ nhọc nhằn đã thốt. Ta nói rằng đời quả đen tối trừ khi có hứng khởi. Và mọi hứng khởi đều mù loà trừ khi có hiểu biết. Và mọi hiểu biết đều vô hiệu trừ khi có việc làm. Và mọi việc làm đều rỗng tuếch trừ khi có tình yêu. Và khi làm việc với tình yêu, các ngươi đã buộc mình với bản thân, với lẫn nhau và với Thượng Đế.

Thế nào là làm việc với tình yêu?
Đó là dệt vải với tơ lòng như thể ngươi yêu dấu của ngươi sẽ mặc vải ấy.
Đó là xây nhà với thương yêu như thể người yêu dấu của ngươi sẽ ở trong nhà ấy.
Đó là gieo hạt với trìu mến và gặt hái với niềm vui như thể người yêu dấu của ngươi sẽ ăn hoa quả ấy.
Đó là đặt vào mọi thứ các ngươi nặn một hơi thở của chính hồn mình.
Và biết rằng tất cả những người chết lành đang đứng quanh để xem chừng các ngươi.
Ta thường nghe các ngươi nói, như lên tiếng trong mơ:
“Người khắc cẩm thạch đúc hồn mình trong phiến đá, cao quý hơn kẻ bừa đất,
Và kẻ thâu cầu vồng đặt trên tấm vải vẽ chân dung con người, cao quý hơn kẻ làm dép chân ta đi.”
Nhưng ta nói, không phải trong giấc ngủ mà khi tỉnh táo giữa trưa, rằng gió không dịu giọng với cây sồi vĩ đại, hơn với cây nhỏ bé nhất trong muôn ngọn cỏ;
Và chỉ có người cao cả là kẻ biến tiếng gió thành một bài ca dịu ngọt hơn, bằng chính tình yêu của mình.

Công việc là tình yêu hiển hiện.
Nếu các ngưoi không thể làm việc với tình yêu mà chỉ với chán ghét, thì tốt hơn nên bỏ công việc ra ngồi trước cửa đền thờ, và nhận vật bố thí của những kẻ làm việc với niềm vui.
Vì nếu các ngươi nướng bánh với lạnh nhạt, thì các ngươi đã nướng thứ bánh đắng cay chỉ nuôi được nửa cơn đói con người.
Nếu các ngươi miễn cưỡng ép nho, thì lòng bực bội của các ngươi đã cất thuốc độc trong rượu.
Và dẫu các ngươi hát như những thiên thần mà không yêu ca hát, thì các ngươi đã bịt tai con người trước giọng của ngày đêm.


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)