Giấc ngủ lạnh ánh trăng soi vằng vặc
Bóng tàu đi tăm tối nghẹn uất nhiều
Tôi thơ thẩn nhìn màn trăng lạnh lẽo
Đôi vú nàng mát dịu trái tim yêu

Cây nhỏ dại triền đồi không màu sắc
Như vần thơ cảm hoá thấy rõ ràng
Này cánh gió khô cằn ta mong đợi
Đan chéo nhau luồng trăng gió lang thang

Hãy siết chặt sức mạnh nào em có
Phiến gỗ này siêu cứng nhóm hoàng dương
Dầu bậc gốc đá vẫn còn trinh bạch
Đêm tối bay từ hơi thở mù sương
Em nguội lạnh trở về trong sinh động
Đá mù loà vẫn cảm giác thân thương

Dưới chiều cao nhịp luân khúc cằn cỗi
Đánh thức tôi hàng cây tối mờ mờ
Cây rực cháy thành những bông hoa thắm
Đẹp vô cùng vầng trăng bạc hoang sơ

Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)