Cơn mưa nhỏ đều đều trút xuống
Như kim đâm, giá buốt, ghê người
Mấy chú ngựa vẫy đuôi, ngao ngán
Chân ngập bùn, lưng đẫm mồ hôi

Người đánh xe rút tù và ra thổi
Tôi đã quen cái cảnh này rồi
"Ba kỵ sĩ vượt cổng thành, lao tới!"
Tôi nghe và máu cũng trào sôi

Tôi ngủ thiếp, tưởng như đời chấm hết
Nhưng xem kìa! Tôi lại nằm mơ
Rằng tôi đến rừng Vun-đơ-béc
Và sống bên Râu Đỏ - vua cha

Vua đâu có ngồi trên ghế đá
Bên chiếc bàn bằng đá không lay
Người đâu tỏ rằng mình danh giá
Như người ta vẫn kể xưa nay

Những phòng lớn. Bước qua hăm hở
Người cùng tôi tán chuyện, vui vầy
Như một gã bán buôn đồ cổ
Người cho xem của quý nơi này

Trong phòng lớn chứa toàn vũ khí
Người giảng tôi nghe về côn ngắn, bíttông
Cầm thanh kiếm, Người lau sạch sẽ
Bằng lông chồn trắng muốt như bông

Dùng lông công, Người lau thật sạch
Bụi dính trên những chiếc giáp bào
Không còn chút bụi mờ mũ sắt
Sạch tinh tươm từng chiếc mũ chao

Người giũ bụi trên lá cờ kia nữa
"Cờ của ta, niềm kiêu hãnh của ta!"
Không một chú bướm nào cắn lụa
Không mọt nào gặm gỗ của ta!

Chúng tôi bước qua gian phòng rộng
Nơi hàng ngàn binh lính ngủ say
Trên nền đất, tay ôm cây súng
Vẻ sẵn sàng được chiến đấu ngay

Vị lão tướng cất lời thân ái:
"Ta nói nhẹ thôi, ta bước nhẹ thôi
Đừng có để anh em thức dậy
Bởi trăm năm mới có hôm rày!"

Hãy trông kìa! Ông vua nhẹ bước
Đến gần bên lính tráng ngủ say
Lật chiếc túi mỗi người và đút
Đồng tiền vàng quý giá vào ngay

Mặt rạng rỡ, Người tươi cười nói
Giữa lúc tôi thán phục nhìn Người:
"Cứ trăm năm, mỗi chàng lính ấy
Lại được ta ban thưởng tiền này!"

Gian phòng khác - nơi bao chú ngựa
Đứng thành hàng, thẳng tắp, lặng im
Vị hoàng đế xoa tay trước cửa
Tỏ một niềm vui sướng vô biên

Người đưa mắt đến từng con một
Vỗ vào lưng các chú ngựa nòi
Người đang đếm, đột nhiên hoảng hốt
Hai môi Người mấp máy không thôi

"Con số ấy, rõ ràng chưa đủ!"
Người kêu lên trong nỗi đau lòng
"Lính và súng, ta không thiếu nữa
Nhưng cần nhiều tuấn mã oai phong!

"Ta đã gửi đi toàn thế giới
Những đoàn người mua ngựa cho ta
Ta có khối ngựa hay, ngựa giỏi
Chúng tung hoành muôn nẻo đường xa!

"Khi ngựa đủ số ta mong đợi
Sẽ lên đường, chiến đấu bền gan
Quyết giải phóng non sông, bờ cõi
Với lòng trung dân tộc Đức huy hoàng!"

Vua nói vậy. Nhưng tôi kêu lớn:
"Bắt đầu thôi, hỡi vị anh hào!
Bắt đầu thôi, nếu cần ngựa chiến
Ta đem lừa thay thế, sao đâu!"

Vua Râu Đỏ mỉm cười, đáp lại:
"Chuyện đánh nhau, chớ có làm ngay
Muốn việc tốt, ta nên nhẫn nại
Thành Rôm xây đâu chỉ một ngày!

"VIệc gì đến, thì rồi sẽ đến
Sồi muốn tươi xanh phải mọc đủ giờ
Ở thành Rôm người ta truyền miệng:
"Chi va piano va sano!"


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)