Dưới đây là các bài dịch của Nguyễn Lương Thanh. Tuy nhiên, Thi Viện hiện chưa có thông tin tiểu sử về dịch giả này. Nếu bạn có thông tin, xin cung cấp với chúng tôi tại đây.

 

Trang trong tổng số 5 trang (46 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] [5] ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Nếu thích thì – quá ít? (Vladimir Vysotsky): Bản dịch của Nguyễn Lương Thanh

Nếu thích thì – quá ít?
Nếu đã yêu – quá nhiều?
Nếu từ đầu mà biết
Nếu mà biết được lâu!

Em đâu, nghèo tưởng tượng
Em đâu, lời dự phòng!
Em dễ thương, âu yếm
Chà, giá được yêu em!

Ảnh đại diện

“Nến được thắp cho tôi cứ mỗi chiều...” (Vladimir Vysotsky): Bản dịch của Nguyễn Lương Thanh

Nến được thắp cho tôi cứ mỗi chiều
Bóng hình em nhạt nhòa qua làn khói
Tôi không muốn tin thời gian chữa khỏi
Rằng theo thời gian, tất cả đi theo.

Tôi không bao giờ còn có lặng yên
Vì tất cả trong hồn – cho năm tới
Em mang theo mình – thật không hiểu nổi
Ra cảng biển, và sau đó – phi trường.

Nến được thắp sáng cho tôi mỗi chiều
Bóng hình em nhạt nhòa qua làn khói
Tôi không muốn tin thời gian chữa khỏi
Rằng theo thời gian, tất cả đi theo.

Trong lòng tôi là sa mạc hoang tàn
Chớ đứng trên cõi lòng tôi hoang vắng
Chỉ những đoạn bài ca và mạng nhện
Còn em đã mang tất cả theo mình.

Nến được thắp cho tôi cứ mỗi chiều
Bóng hình em nhạt nhòa qua làn khói
Tôi không muốn tin thời gian chữa khỏi
Rằng theo thời gian, tất cả đi theo.

Điểm đến trong lòng không có đường đi
Đào bới lên thì các người chỉ thấy
Một vài nửa câu, nửa vời đối thoại
Còn lại là chỉ Pháp với Paris.

Nến được thắp cho tôi cứ mỗi chiều
Bóng hình em nhạt nhòa qua làn khói
Tôi không muốn tin thời gian chữa khỏi
Rằng theo thời gian, tất cả đi theo.

Ảnh đại diện

Gửi Marina (Vladimir Vysotsky): Bản dịch của Nguyễn Lương Thanh

Nếu anh giàu có như vua biển cả
“Hãy bắt mồi!” – em kêu thế với anh
Thế giới trên và dưới nước của mình
Anh đổ hết ra không cần do dự.

Nhà pha lê trên đồi – dành cho nàng
Còn mình, như chó, lớn lên – trong xích.
Những mạch nước nguồn của anh có bạc
Và biết bao lớp sỏi cát có vàng!

Nếu anh nghèo khổ, như chó – một mình
Thì trong nhà anh, đem bóng em lăn
Bởi vì em giúp cho anh, trời ạ
Không cho ai tàn phá cuộc đời anh.

Nhà pha lê trên đồi – dành cho nàng
Còn mình, như chó, lớn lên – trong xích.
Những mạch nước nguồn của anh có bạc
Và biết bao lớp sỏi cát có vàng!

Giá anh đem người khác so với em
Dù treo cổ anh, dù đem xử bắn
Hãy để ý cách của anh nhìn ngắm
Em như người đẹp của Raphael.

Nhà pha lê trên đồi – dành cho nàng
Còn mình, như chó, lớn lên – trong xích.
Những mạch nước nguồn của anh có bạc
Và biết bao lớp sỏi cát có vàng!

Ảnh đại diện

Mộ chung (Vladimir Vysotsky): Bản dịch của Nguyễn Lương Thanh

Trên mồ chung không có tiếng khóc than
Trên mồ chung không trồng cây thánh giá
Những bó hoa, ai người mang đến đó
Và luôn cháy lên ngọn lửa vĩnh hằng.

Xưa ở đây đất nhô lên thành đống
Còn bây giờ – những tấm đá hoa cương
Ở nơi này không có số phận riêng
Mà tất cả hoà chung cùng số phận.

Thấy trong lửa này xe tăng cháy sáng
Thành phố Smolensk cháy thành tro
Cháy những ngôi nhà gỗ của nước Nga
Nhà Quốc hội Đức và trái tim người lính.

Bên mồ chung không có tiếng khóc than
Đi đến đây chỉ những người mạnh mẽ
Trên mồ chung không trồng cây thánh giá
Nhưng phải đâu vì thế nhẹ lòng hơn?

Ảnh đại diện

Bài ballad về tình yêu (Vladimir Vysotsky): Bản dịch của Nguyễn Lương Thanh

Khi dòng nước của cơn Đại hồng thủy
Quay trở lại lần nữa với bến bờ
Thì từ bọt của dòng nước xưa kia
Tình yêu thoát lên bờ trong lặng lẽ
Và tan trong không khí đến hạn kỳ
Mà hạn kỳ thì có nhiều vô kể.

Và hãy vẫn còn những người ngớ ngẩn
Thở đầy căng cái thứ hỗn hợp này
Họ không chờ hình phạt hay phần thưởng
Mà chỉ nghĩ rằng hít thở vậy thôi
Họ rơi vào nhịp thở không bằng phẳng
Nhịp thở như vầy – nhịp thở chơi vơi.

Tôi trải giường cho những kẻ đang yêu
Để họ hát cả ngoài đời, trong mộng!..
Tôi đang thở  – nghĩa là tôi đang yêu!
Tôi đang yêu – nghĩa là tôi đang sống!

Và sẽ có nhiều giang hồ phiêu bạt:
Xứ sở tình yêu, xứ sở mênh mông!
Tình thử thách những hiệp sĩ của mình
Cứ mỗi ngày vặn hỏi càng nghiêm khắc:
Tình đòi hỏi chia ly và khoảng cách
Không nghỉ ngơi, không cho ngủ cho yên.

Nhưng không quay lại những kẻ điên cuồng
Mà họ bằng lòng trả bằng mọi giá
Sẵn sàng mạo hiểm cả cuộc đời mình
Để cho không làm rách và để giữ
Sợi chỉ thần tiên, sợi chỉ vô hình
Mà người ta đã căng ra giữa họ.

Tôi trải giường cho những kẻ đang yêu
Để họ hát cả ngoài đời, trong mộng!..
Tôi đang thở  – nghĩa là tôi đang yêu!
Tôi đang yêu – nghĩa là tôi đang sống!

Nhưng có khối kẻ chết ngạt vì tình
Gọi tình yêu nhưng chưa từng gọi đến
Biết bao nhiêu trống vắng với tin đồn
Nhưng tổng số này ngâm trong máu nóng.
Còn ta đặt những ngọn nến đầu giường
Thờ những kẻ chết mà chưa được nhận.

Linh hồn họ trong cỏ hoa thơ thẩn
Giọng nói rồi sẽ hòa nhập cùng nhau
Và một nhịp thở cùng chung vĩnh viễn
Thổn thức trên môi – khi họ gặp nhau
Trên bến đò ngang run rẩy, trên cầu
Và trên những ngã tư đời chật lắm.

Cơn gió mát làm say người được chọn
Quấn bàn chân, làm người chết hồi sinh
Bởi vì rằng, nếu như bạn chưa từng
Yêu – nghĩa là chưa thở và chưa sống.

Ảnh đại diện

“Ta không cần cốt truyện và tình tiết...” (Vladimir Vysotsky): Bản dịch của Nguyễn Lương Thanh

Ta không cần cốt truyện và tình tiết
Vẫn biết ra tất cả mọi điều mà.
Tôi cho quyển sách trên đời hay nhất
Là quyển sách luật hình sự của ta.

Và nếu như hôm nào không ngủ được
Hay gương mặt không có vẻ cồn cào
Tôi mở bộ luật, bất kể trang nào
Nhưng mà tôi không thể nào đọc hết.

Tôi không khuyên bè bạn những lời khuyên
Nhưng biết họ chiếm đoạt trong danh dự.
Và tôi mới vừa đọc về chuyện ấy:
Không dưới ba, và không quá mười lần.

Những dòng giản đơn, bạn hãy nghĩ xem
Có chuyện tình mọi quốc gia, thời đại
Họ có quán ván, dài như dòng ấy
Có đánh nhau, bài bạc lẫn dối gian.

Giá trăm năm không thấy những dòng này
Sau mỗi dòng tôi thấy từng số phận!
Tôi mừng khi bài viết không đạt lắm
Vì dù sao, có ai đó gặp may…

Và con tim như con chim bị thương
Khi tôi bắt đầu mở bài ra đọc
Thì máu nóng rào rạt trên thái dương
Như khi người ta đến nhà dọn rác.

Ảnh đại diện

“Đâu có chuyện gì để nói với em!...” (Vladimir Vysotsky): Bản dịch của Nguyễn Lương Thanh

Đâu có chuyện gì để nói với em!
Em đằng nào cũng nói điều vớ vẩn
Thà anh đi rủ bạn bè đánh chén
Họ có nhiều ý nghĩ trọng đại hơn.

Chuyện trò của họ nghiêm túc đàng hoàng
Thí dụ như chuyện ai người uống giỏi.
Bạn bè anh có tầm nhìn rộng rãi
Từ rương hòm đến tiệm tạp hóa con.

Chuyện của bọn anh thô kệch, thẳng thừng
Mọi vấn đề giải quyết bằng chén rượu:
Như tìm ở đâu mấy đồng còn thiếu
Ai chạy đi mua rượu – nếu đủ tiền.

Biết nghĩ gì cho em để thanh minh!
Khi buổi sáng em cho anh kvas
Trí tuệ chúng mình mỗi người mỗi khác
Em cần nâng học vấn của mình lên!

Ảnh đại diện

“Mỗi con người với hờn giận của mình...” (Vladimir Vysotsky): Bản dịch của Nguyễn Lương Thanh

Mỗi con người với hờn giận của mình
Thời gian trôi đi – người ta quên vội
Nhưng nỗi buồn tôi – như tuyết vĩnh hằng
Không hề tan chảy, không hề tan chảy.

Không tan chảy, ngay cả trong mùa hạ
Ngay giữa buổi trưa nóng bức, oi nồng
Và tôi biết rằng: nỗi buồn như thế
Đành mang theo mình suốt cả trăm năm.

Ảnh đại diện

“Tôi yêu phụ nữ và thích tán tỉnh...” (Vladimir Vysotsky): Bản dịch của Nguyễn Lương Thanh

Tôi yêu phụ nữ và thích tán tỉnh
Cứ mỗi ngày với người mới không thôi
Còn thiên hạ lại cứ ưa truyền miệng
Về những chuyện tình, ân ái của tôi.

Có một hôm trên một con đường nhỏ
Gần biển nên không phải chuyện đùa chơi
Tôi đã gặp một người trong số họ
Trên con đường đời sôi nổi của tôi.

Nàng của tôi có tâm hồn rộng mở
Và một tư chất hào phóng, thênh thang
Nàng của tôi – có dáng hình tuyệt mỹ
Nhưng trong túi tôi không có một đồng.

Còn nàng cần nhẫn vàng làm quà tặng
Ăn uống nhà hàng và tặng nước hoa –
Đem đổi lại – một ít nhiều sung sướng
Của dịch vụ nhưng còn lắm nghi ngờ.

Nàng bảo tôi: “Vasya yêu mến
Em trao anh thứ quí giá nhất đời!”
Tôi trả lời: “Có một trăm rúp thôi
Còn nếu hơn – cưa đôi cùng đứa bạn!”

Phụ nữ giống như những con ngựa dữ
Cắn liên hồi hàm thiếc, thở phì phì
Có thể có điều gì tôi không rõ
Nhưng nàng phật lòng nên vội bỏ đi.

…Một tháng sau cơn xúc động dịu đi
Một tháng sau tôi thấy nàng lại ghé
Khi đó tôi có cảm giác như là
Nàng đồng ý với giá mà tôi trả.

Ảnh đại diện

Tôi yêu em bây giờ (Vladimir Vysotsky): Bản dịch của Nguyễn Lương Thanh

Tôi yêu em bây giờ
Công khai – không hề bí mật
Cháy trong ánh sáng của em – không “sau”, không “trước”.
Cười hay khóc, nhưng tôi yêu bây giờ
Trong quá khứ - không muốn, còn tương lai – không biết.

Trong quá khứ là “tôi đã yêu em” –
Đau buồn hơn cả ngôi mộ người đã chết
Tất cả sự dịu dàng trong tôi như bị trói tay chân
Mặc dù nhà thơ của mọi nhà thơ từng viết:
“Tôi đã yêu em… và có lẽ tình…”

Người ta nói như thế về cái đã héo tàn
Và trong đó lòng trắc ẩn có nghĩa là độ lượng
Giống như đối với ông vua đã bị truất quyền.
Trong đó có lòng thương về sự khao khát không còn
Nơi mà sự khát khao đã không còn nhanh nhẹn
Và có vẻ như không tin đối với “tôi yêu em”.

Tôi yêu em bây giờ –
Không vết nhơ, không mất mát
Thế kỷ của tôi là bây giờ - tôi không cắt tĩnh mạch!
Trong thời gian, trong sự tiếp tục, bây giờ -
Tôi không thở bằng quá khứ và tương lai không cuồng nhiệt.

Tôi bơi qua, lội qua và đi đến
Với em – dù cho có bị chặt đầu!
Với xích dưới chân và những quả cân trọng lượng
Chỉ mong em đừng bắt ép gì nếu em nhầm lẫn
Để sau “tôi đang yêu” tôi thêm vào “sẽ vẫn còn yêu”.

Có cay đắng trong “tôi sẽ”, mới lạ lùng sao
Chữ ký giả mạo và lỗ đục sâu
Và khe hở rút lui để làm dự trữ
Dưới tận đáy ly sâu nọc độc không màu.
Và giống như điều sỉ nhục cho thì hiện tại
Nghi ngờ “tôi đang yêu” ngay lúc này sao.

Tôi nhìn giấc mơ Pháp
Với đủ kiểu thời gian
Nơi mà cả quá khứ lẫn tương lai đều khác.
Tôi cảm thấy như đang bêu xấu mình
Trước hàng rào ngôn ngữ tôi đành bất lực.

Ái chà, sự khác biệt trong nhiều ngôn ngữ
Không có vị trí – mà thất bại hoàn toàn
Nhưng lối thoát cả hai đứa sẽ đi tìm.
Tôi yêu em và trong những thời gian phức tạp –
Và trong tương lai, và ở trong quá khứ này em.

Trang trong tổng số 5 trang (46 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] [5] ›Trang sau »Trang cuối