Trang trong tổng số 2 trang (16 bài trả lời)
[1] [2] ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Đại lộ chữ (Vũ Thanh Hoa): Những ký tự khóc cười trong cuốn sách xưa

(Đôi dòng cảm nhận về bài thơ Đại lộ chữ của Vũ Thanh Hoa)

Đã từ rất lâu, nhà thơ Thanh Tâm Tuyền cho rằng, thơ hay khi nó đạt đến ngưỡng “ngôn ngữ mầu nhiệm, không chỉ chuyên chở ý tưởng mà còn ám ảnh vang vọng mãi trong tâm hồn người đọc”, cho dù đó là thơ truyền thống hay thơ hiện đại, thơ siêu thực, thơ hiện sinh, thơ duy mỹ, thơ hậu hiện đại v.v…

Trước khi đi sâu vào bài thơ Đại lộ chữ, cho phép tôi nói đôi điều về môi trường văn nghệ trong giai đoạn nhà thơ Vũ Thanh Hoa trưởng thành và sáng tác.

Vào những năm cuối thập niên 80 của thế kỷ XX, nền thơ Việt đã thực sự chuyển biến với nhiều khuynh hướng sáng tác xuất hiện trên văn đàn. Nhiều nhà thơ trưởng thành thời kỳ trước đã thử nghiệm cách tân bút pháp, thay đổi tư duy nghệ thuật đã cho ra đời những tác phẩm mới lạ, đặc sắc thu hút bạn đọc. Sở hữu kiến văn sâu rộng cộng với điều kiện tiếp cận các trường phái thơ hiện đại, hậu hiện đại phương Tây, họ kết hợp tri thức mới trên nền tảng văn hoá và ngôn ngữ Việt tạo ra những tác phẩm mang tính đột phá, được giới văn nghệ đánh giá cao. Có thể kể tên các tác giả tiêu biểu như Nguyễn Quang Thiều, Mai Văn Phấn, Hoàng Vũ Thuật, Nguyễn Bình Phương v.v.

Vũ Thanh Hoa, trưởng thành và tiếp cận trào lưu này từ mối quan hệ rộng rãi với nhiều tầng lớp văn nghệ sĩ, ngòi bút chị sớm định hình phong cách mới trong sáng tác, kể cả văn xuôi và thơ.

Đại lộ chữ

có câu thơ anh vừa bước vào
có câu thơ anh vừa đi mất
cơn mưa bóng mây nhoè mơ và thực
đại lộ chữ rông rênh ảo mờ
những kí tự khóc cười trong cuốn sách xưa
pho tượng gỗ trăm năm thinh lặng
tơ nhện giăng đầy ngõ nhớ
mây trải thênh thang thềm trời
tựa vào thơ tròng trành
con thuyền mơ mắc cạn
em lạc giữa dòng sông gió
giữa trang báo rờm rợp chữ
tìm khoảng trống của mình
Có thể nói ngay rằng, Vũ Thanh Hoa viết Đại lộ chữ (ĐLC) là “viết về thực tại nhưng đã vượt trên tầm của thực tại trần trụi (cấp thấp nhất), theo cách nói của nhà PBVH Đào Quốc Minh.

“Có câu thơ anh vừa bước vào/ có câu thơ anh vừa đi mất”. Đó là cách mà tác giả chọn lựa để mở đầu bài thơ quyến rũ nhất, hồn nhiên nhất như khi ta đang hít thở khí trời. Tình yêu và Thơ là bảo vật ẩn tàng trong tâm hồn thi sĩ, thế cho nên, chỉ cần một làn gió nhẹ thoảng qua là ngôn từ hé nụ trổ bông.

Anh, hình bóng khó phai mờ đi qua đời Em, là huyền ức của một tình yêu tuyệt đẹp, chập chờn lúc ẩn lúc hiện như ánh sao xa.

Anh đến Anh đi qua thế giới thơ em, qua ý nghĩ em, rất ngẫu nhiên, ảo mị, hững hờ.

Anh như cơn mưa bóng mây ngoài của sổ, con chữ em gieo trên trang giấy bỗng hoang mang “rông rênh ảo mờ”.

Anh, giọt thơ lay động “nhoè mơ và thực” khiến em mãi mộng du trong hoài cảm bồng bềnh.

Phải chăng, thưa các bạn, đây là khúc dạo đầu của “một tác phẩm nghệ thuật là kết quả của tình yêu” như L.Tolxtoy từng nói?

Bây giờ, em ngồi đây với “những kí tự khóc cười trong cuốn sách xưa”. Kí tự nào? Phải chăng là nét khắc đơn sơ trong hang động tiền sử? Hay là kí tự viết nên sử thi của Homere? ở đầu ngọn bút lông Sheakpeare vẩy mực? là thân phận Anna Karenina của L.Tolxtoy hay cảm giác Buồn nôn của jean Paul Sarte? Từ Ức Trai thi tập của Nguyễn Trãi hay từ Truyện Kiều của Nguyễn Du? Cả miền tâm thức văn hoá đa tầng ấy ùa về lấp kín thư phòng chật hẹp, dày đặc trầm tích ảo huyền. Quanh em, “những pho tượng gỗ trăm năm thinh lặng”, em mường tượng như là hiện thân của lạnh lùng vô cảm, trầm mặc với bóng thời gian. Đây đó, bung xung “tơ nhện giăng đầy nỗi nhớ”, trong khi ngoài kia “mây trải thênh thang thềm trời”. Em cô đơn giữa những thăng trầm, hụt hẫng giữa tồn sinh muôn hình vạn trạng của thế giới văn minh.

Có thể nói, mỗi câu trong khổ thơ thứ 2 đều chứa đựng những từ ngữ hàm ngôn, kích hoạt nhiều hướng tư duy cho người đọc: “kí tự khóc cười”, “tượng gỗ thinh lặng”, “thềm trời”. Khổ thơ có “sức gợi” lạ lùng, khó cưỡng, cuốn tôi đồng hành cùng nhà thơ lưu vong vào chân trời suy tưởng.

Khi Vũ Thanh Hoa trở về với không gian chật chội của thực tại vây lấy mình, thơ trở nên chới với, ngộp thở trong hành trình nhọc nhằn đi tìm một chỗ đứng bình an:
tựa vào thơ tròng trành
con thuyền mơ mắc cạn
em lạc giũa dòng sông gió
giữa trang báo rờm rợp chữ
tìm khoảng trống của mình
Ta dễ dàng phát hiện lời bộc bạch chân thành từ trái tim, với niềm tin mong manh tựa vào thơ để vươn tới. Tiếc thay, thơ cũng chỉ là con thuyền tròng trành, dòng sông thơ trơ đáy không đủ sức chuyên chở “ki tự khóc-cười”, mặc cho giấc mơ em “mắc cạn”. Lênh đênh trên con thuyền trôi dạt giữa “dòng sông gió”, ngoảnh lại là những bộn bề lo toan, chìm ngập “giữa trang báo rờm rợp chữ” trong công việc biên tập. Chúng ta cùng chia sẻ với nhà thơ duyên dáng chút tâm sự của nàng thơ trích trong bài Giả tưởng vừa được đăng trên tạp chí Văn nghệ quân đội:
Một mình em đi trên sợi tóc dài
trên kia là mây dưới kia là đá nhọn
bóng chen bóng những hình nhân giẫm đạp
hoang vu
gió cũng đơn thân
(Giả tưởng)
Dẫu vậy, Vũ Thanh Hoa vẫn lặng lẽ đi “tìm khoảng trống cho mình” giữa Đại lộ chữ ken đầy dòng người chen lấn. Tôi tin rằng, nhà thơ đáng yêu của chúng ta sẽ tìm thấy chỗ đứng phù hợp, khẳng định bản ngã trước những “rờm rợp” ngựa xe trên Đại lộ chữ đông người.

Thoạt nhìn toàn bài, ta có cảm giác như nhà thơ chỉ hờ hững liên tưởng, ghi nhận sự luân chuyển của dòng ý thức rời rạc. Đâu đó trên cao là một chút ám ảnh diệu vợi của tình yêu, sau lưng là cái tôi cô đơn hụt hẫng và bên kia sông là hành trình tìm kiếm bình yên. Tuy nhiên, khi đã thẩm thấu thật sâu, tôi nhận ra sợi dây vô hình liên kết nội hàm hết sức đồng điệu về cả nội dung và hình thức biểu cảm.

Chúc nhà thơ Vũ Thanh Hoa luôn dồi dào năng lượng sáng tạo, tiếp tục cho ra đời những tác phẩm xứng đáng với sự yêu mến cùng lời chúc tụng của bạn bè văn nghệ trong nước và nước ngoài.


Bà Rịa, 30/7/2023
Nhà thơ Nguyên Bình, hiện sống và viết tại TP. Bà Rịa
Ảnh đại diện

Khoảng trống (Vũ Thanh Hoa): DỊCH BÀI THƠ "KHOẢNG TRỐNG" CỦA VŨ THANH HOA SANG TIẾNG PHÁP.

KHOẢNG TRỐNG

Vũ Thanh Hoa



Không thể hét to vào đêm rỗng

em thì thầm với chiếc lá bên thềm

bên hàng xóm trôi một bài hát cũ

ai mua được ngày xưa

im lặng để nghe tiếng chuyển mùa của gió
và nghe mình mỗi phút tàn phai



không thể sắp đặt được trật tự ngày
lá vàng rơi biết thu vừa qua cửa


tựa mình vào thói quen
em đóng kín những ngăn kéo cũ
ký ức chập chờn ngái ngủ
rồi âm thầm tưởng niệm chiêm bao

đời như vô tận (*)
những quanh co khuyến dụ em tới quãng đường sẽ đến



mỉm cười thanh thản
em quay nhìn khoảng trống sau lưng

(*) lời trong bài hát của Trịnh Công Sơn
1.6.2010



LE VIDE-ESPACE


Impossible de hurler
dans le vide de la nuit
je chuchote à la feuille
allongée sur le pavé
S’écoule une vieille chanson
chez quelqu’un à côté
Les jours qui ne sont plus là,
qui peut les racheter ?
Garder le silence,
Pour écouter le bruit des saisons
que le vent déplace
Et écouter son propre corps,
que chaque instant dégrade
Impossible de mettre les jours dans l’ordre
La feuille jaunie qui tombe
me dit l’automne qui passe.
Je m’adosse à mes habitudes
ferme hermétiquement les vieux tiroirs
Les souvenirs chancellent
et dans un songe silencieux
se remémorent

La vie est comme sans fin,
les détours me guident
vers les futurs chemins

je souris, détachée,
me retourne, regarde
derrière mon dos :
le vide-espace

Traduction : Nguyễn Vạn An

Ảnh đại diện

Khoảng trống (Vũ Thanh Hoa): DỊCH BÀI THƠ "KHOẢNG TRỐNG" CỦA VŨ THANH HOA SANG TIẾNG ANH.

KHOẢNG TRỐNG của Vũ Thanh Hoa, Nguyễn Vạn An dịch sang tiếng Anh.  


Không thể hét to vào đêm rỗng
em thì thầm với chiếc lá bên thềm
bên hàng xóm trôi một bài hát cũ
ai mua được ngày xưa

im lặng để nghe tiếng chuyển mùa của gió
và nghe mình mỗi phút tàn phai
không thể sắp đặt được trật tự ngày
lá vàng rơi biết thu vừa qua cửa

tựa mình vào thói quen
em đóng kín những ngăn kéo cũ
ký ức chập chờn ngái ngủ
rồi âm thầm tưởng niệm chiêm bao

đời như vô tận (*)
những quanh co khuyến dụ em tới quãng đường sẽ đến
mỉm cười thanh thản
em quay nhìn khoảng trống sau lưng

1.6.2010

(*) Lời bài hát "Lặng lẽ nơi này" của Trịnh Công Sơn



THE EMPTY SPACE

Unable to howl
in the void of the night
I whisper to the leaf
lying in the side

of the pavement

Floats Runs an old song

in someone’s home nearby

The days that are gone,
who can buy ?

Keep silent,
To listen to the sound of seasons
that the wind displaces
And listen to my own me
that each instant deteriorates


Unable to put the days in order
The yellow leaf falls
tells me autumn is just over



I lean against my habits
firmly seal the old drawers

The memories falter
and in a tottering dream
silently remember

Life seems endless
its detours guide me
to the future paths


I smile, detached,
look back
behind me :
an empty space

Translation: Nguyễn Vạn An

Ảnh đại diện

Vỡ (Vũ Thanh Hoa): Vân Đình Hùng bình bài thơ “Vỡ” của Vũ Thanh Hoa

Hạnh phúc trước hết là một sự phá vỡ. Trong đống đổ vỡ, vẫn nhặt được mảnh nguyên vẹn. Mảnh ấy là hạnh phúc.

Tôi đọc được câu cách ngôn này lâu lắm rồi, từ những năm đầu thập kỷ 70 thế kỷ trước mà không còn nhớ tên tác giả. Nay đọc bài thơ Vỡ của Vũ Thanh Hoa với lời cảnh tỉnh đừng nhặt bằng bàn tay thô vụng, nếu không thì sẽ cứa vết thương nhỏ máu. Như thế là vẫn nhặt được nếu bàn tay kia không thô vụng và không biết mảnh nhặt được có còn nguyên vẹn?

Thông điệp thả bay mây trắng giữa thượng tầng khí quyển. Thông điệp dành cho những người đang thả hồn ngoài cửa sổ máy bay trong chuyến vi hành để phủ định đa ngôn.

Tôi ngồi bên cửa sổ chung cư, sáng nay, lúc còn sớm lắm. Mùa hè vừa ập đến. Thừa nắng, thừa gió và nghe rõ cả tiếng gió hú canh gà thu không. Cái cảm giác của hiện tại đồng pha với những âm hưởng vỡ trong veo kia nên mới có cộng hưởng không lý tính. Vỡ mà không thành tiếng. Vỡ mà vẫn nguyên hình hài. Vỡ trong tiếng thở dài dấu kín. Thế thì chỉ có một thứ vỡ thôi, nó phi vật thể, lúc nào cũng canh cánh bên lòng. Đấy có lẽ là hy vọng, theo tôi có lẽ.

Một hy vọng mong manh được ru bằng âm thanh cũ, được cất trong nơi trú ngụ mới, tinh khôi. Có hạt mưa cuối mùa làm chứng. Có lũ chim làm chứng. Có sự thăng hoa làm chứng. Vì có nhân chứng thứ ba này nên mới hát vang bài ca tiễn mình. Ô hay, thế là ám vào rồi còn gì. Trong lúc cất giữ một thứ mong manh mà lại cất lời tiễn mình. Thế là điều gở còn gì. Hay là chữ duyên chưa chín nó xui làm vậy. Chín tới mới dậy mùi thơm, ương là hãy còn xanh. Chín ép mất ngọt, chỉ có mã đẹp dễ du du mị mị. Có lẽ theo đường dẫn này mà có du du mị mị chăng?

Khi choàng thức, giấc mơ vụt tắt, ảnh mơ màng vẫn còn lưu trong bộ nhớ, mờ dần, mờ dần. Nó thiếu một gam màu đậm nóng đến bốc khói. Nó thiếu bản thể nên không tồn tại lâu. Nó thiếu bề dày nên dễ thoảng bay. Bề dày của những đêm mất ngủ. Tấm chăn mất ngủ đè nặng đến nghẹt thở. Miệng ú ớ, tay chân vật vã, mồ hôi toát ra trán và toàn thân. Tỉnh lại kiểm chứng thì không phải ác mộng. Chỉ là vỡ! Vỡ cái vỏ mong manh đựng một tiếng thở dài. Nay thì âm thanh đã phát ra, tiếng thở dài dứt trong một hơi thở ngắn.

May mà không có sắc hồng của hồng cầu vì đôi tay khéo léo. Thế là thoát được sự kiềm toả. Âu cũng là một lần vượt cửa gió của loài chim đã biết bay lâu rồi, thấy vài cành cây cong, hình cây cong vài lần rồi. Chắc chắn không có cánh cung nào đang nhắm về phía mình. Có chăng trên cao xanh là cây cung Thần Ái tình vẫn cứ nhằm nhân gian mà gửi một mũi tên. Mũi tên ấy găm vào ai là người ấy lại ngân lời ru bằng âm thanh cũ.

Bài thơ Vỡ như một sự giải thoát. Thoát nỗi ám ảnh mờ chồng hình thành trong một sáng phẳng lặng có lời ru đơn côi vừa qua khúc âm u cõi ngụ cư.


9/5/2011
Vân Đình Hùng
Ảnh đại diện

Giao hưởng biển (Vũ Thanh Hoa): Bản dịch của MINH NGUYỆT DỊCH THƠ VÀ SUY NGHĨ

Dịch thơ và suy nghĩ


Viết về nhục cảm (sensualite) và nhục dục ( sexualite) trong thơ là một việc rất khó. Cũng giống như phim ảnh, vô vàn những cảnh quay đã bị báo chí, dư luận phê phán, chỉ trích vì sự dung tục, tầm thường, thiếu tự nhiên v.v…

Tuy vậy, cũng vẫn có những tác giả khiến người đọc, khán giả phải ngạc nhiên, thú vị về cách diễn đạt hành vi sex thật là uyển chuyển, tự nhiên, tài tình và đầy cảm xúc.  Lune thích  một số bài thơ của Vũ Thanh Hoa (vnweblog.com) và của Nat (Nathalie ?) (over-blog.com) viết về sex. Vì vậy Lune đã chọn và dịch hai bài thơ của hai chị sang tiếng Pháp và sang tiếng Việt để thể hiện lòng yêu mến của mình với hai bloggers này. Có một điều rất thú vị là cả Vũ Thanh Hoa và Nat đều  cùng một độ tuổi, cùng sống ở một thành phố biển. Vũ Thanh Hoa sống ở Vũng Tàu, còn Nat sống ở Mandelieu (gần Cannes- Pháp), trên bờ biển Địa Trung Hải tuyệt đẹp. Phải chăng chính biển cũng là một tác nhân quan trọng đối với  việc thể hiện cảm xúc của con người ?



Sau đây là hai bài thơ của hai tác giả trên:


GIAO HƯỞNG BIỂN  

ướt
cát mịn
phập phồng
trần ngực biển
lưỡi thanh âm giao hưởng ngút mây trời



dừa rừng rực vươn thẳng cây đón đợi
mơ màng dương lún phún lá đong đưa
ngây ngất sóng
cơn cuồng phong
chạm đáy
thăm thẳm xanh mạch chảy
tận khôn cùng
vòng hoan lạc siết bến bờ
ngây dại
cổng thiên đàng he hé nụ mung lung
thở trong thở
cuốn về hun hút bão
thân ghì thân
run rẩy nhịp tinh cầu
dòng nham thạch phun quyện hòa núi lửa



trôi
bềnh bồng
phiêu dạt
cánh buồm
yêu

22.5.2008
Vũ Thanh Hoa

Theo Blog Vũ Thanh Hoa:

http://vuthanhhoa.vnweblogs.com/

Symphonie de la mer

mouillé

le sable fin

gonflés

les seins nus de la mer

la symphonie de la langue touche au nuage



ardent le cocotier se dresse en attente

rêveuses les feuilles fines remuant

ivre de vague

le tourbillon

arrive au fond

le courant profond coule

jusqu’au bout

le cycle de désirs serre les rivages

troublant

la porte du paradis s’ouvre vaguement

respiration dans respiration

qui se jette au cyclone profond

corps contre corps

qui tremble du rythme de la Terre

le magma éjecté intègre le volcan



flottant

parvenant

la voile

d’amour

coule

Traduit par Lune

Người dịch: Lune


Un jeu troublant



Quand de simples mots effleurent le papier

Quand les feuilles égrainent mes pensées

Quand la musique excite mon esprit

C’est comme un jeu troublant



Pétales de roses éparpillées sur le lit

Bougies parfumées aux odeurs fruitées

Douceur sucrée sur les draps satinés

Offrant un paysage rougeâtre



Les rayons du soleil traversent les stores mi-clos

Dévoilent quelques parcelles de nos corps

Qui trouveront plus tard l’envie d’un repos

Mais ne rêvent que de l’ultime aboutissement



Savourer le velours de nos peaux

Capturer tous nos sens en exil

Quelques pensées cachées

De désir tout simplement



Oubliant les jours et les heures

Nous aimer jusqu’à l’aurore

Nos mouvements douceur, nos yeux désirs

La mélodie accompagnant nos gestes



L’astre lumière dessinant nos contours

Dans la fournaise de la chambre

Quelques gouttes de sueur

Déferlant sur nos corps



Nos épidermes s’abandonnant aux plaisirs

Offrant nos chairs aux caresses

Tant de frissons passionnés

S emportant dans un ultime effort



Peu à peu, oubliant l’heure

Doucement s’en va la nuit

Alors que se glisse la fraîcheur

Sur ce lit parsemé de fleurs



Nous nous sommes abandonnés



6.6.2009

Nat

(Blog Nat: http://ann.over-blog.com/...tter.php?ref=1817357)





Giao hoan



Khi ngôn từ mơn man giấy mỏng

Khi cây lá kết thành nỗi đam mê

Bản nhạc kia bỗng đẩy tới tràn trề

Một cơn cuồng phong đang tới



Bao cánh hoa hồng rải khắp giường

Những ngọn nến thơm mùi hoa quả

Dịu dàng rơi trên  đệm trắng ngọt ngào

Lung linh sắc đỏ xôn xao



Những tia nắng lọt qua rèm cửa

Hé lộ hai tấm thân trần

Muốn được ở bên nhau

Được cùng sẻ chia hoan lạc



Nhâm nhi  làn da nà nuột

Buông lơi ảo giác giam cầm

Ý nghĩ  cất trong sâu kín

Chỉ còn đam mê mà thôi



Quên đi ngày giờ đầy vơi

Ta yêu nhau tận tới khi trời rạng

Cử chỉ dịu dàng,  mắt chìm trong hoan lạc

Giai điệu dặt dìu theo ve vuốt đê mê



Tinh tú vẽ nên hình bóng

Giữa ngọn lửa sưởi trong phòng

Vài giọt mồ hôi lấm tấm

Bồng bềnh sóng nhẹ hồ trong



Làn da dâng niềm hoan lạc

Tặng người những cái vuốt ve

Bao nhiêu đợt sóng  đam mê

Mang từ một lần yêu tới



Thời gian cứ thế dần trôi

Đêm nhẹ dịu dàng tan biến

Đâu đây  làn hương mát dịu

Trên  giường rắc đầy cánh hoa



Giấc nồng êm ái thực là…



Người dịch: Lune(Minh Nguyệt)

Ảnh đại diện

Nói chuyện với cốc café (Vũ Thanh Hoa): Vân Đình Hùng bình bài thơ “Nói chuyện với cốc cafe” của Vũ Thanh Hoa

Đọc bài thơ này thấy tác giả vừa qua cơn say. Mừng cho người viết can đảm vừa tự nhận. Có lẽ thế mới có thể bước tiếp trên đôi chân của mình. Đối thoại với cốc cà phê, chúng là một tri kỷ vô cảm, một tri âm đen sánh bật những âm thanh cô lẻ vang khẽ lên thành ly thuỷ tinh trong veo. Phải là người đã trải qua và có lẽ trong lòng đang xáo động lắm, những vần thơ này mới bật ra để giải toả những dồn nén chất chứa.

Mới hôm qua thôi ánh hào quang tình chiếu vào gương mặt như bình minh lên. Nụ cười, hơi thở, ánh mắt và cả những hy vọng nữa... tràn ngập trong căn phòng ấm cúng. Thế mà hôm nay, bây giờ, lúc này, bên cốc cà phê đắng và đen đến phỉnh phờ, người đàn bà thơ mới lơ mơ nhận ra sự phỉnh phờ vừa trải qua để tự răn mình, tự lấy lại thăng bằng vừa mất.

Trong ly cà phê sáng nay chị đã trộn đủ những chất phụ gia để mong có kết tủa của sự vui và hy vọng nhưng phản ứng ấy không xảy ra. Hợp chất cho vẫn là vời vợi buồn. Câu trả lời vẫn ở phía trước phía xa, xa lắm.

Thế nên mới triết luận mưa, nắng, cà phê. Ba chủ thể quan hệ với nhau bằng sự thiếu, sự thừa, sự vơi, sự đầy của cảm xúc. So thế nào cũng khập khễnh thừa ra, xô lệch... không làm sao mà đứng vững cho được. Thiếu lấy ở đâu. Thừa đổ cho ai?... Và rồi cũng chợt nhận ra cái mong manh kia là nguyên nhân chăng. Nếu thế thì càng đau lòng hơn.

Bùa mê treo nhánh bồ đề... là cái thảng thốt khi tìm ra nguyên nhân của những sự cố gắng, nguyên nhân của những nỗ lực pha trộn mà phản ứng không thành, hợp chất không kết tủa mà nó thăng hoa không màu không mùi không tồn tại. Hay cái bùa mê ấy có hình thánh thiện giống lá nhà Phật, cũng xanh từ bi, cũng mềm mại uốn cong cong duyên dáng. Thế mà... sao lại mong manh thế nhỉ?

Ta đã nhầm, chọn nhầm nơi trú bão chăng? Cơn bão lòng, có một khắc suýt nhấn chìm tiếng sét đánh và cái tình sét đánh. Thế lại hay. Nó trở nên miễn dịch để sinh ra khí trơ, khí hiếm trong bảng tuần hoàn của hơn một trăm nguyên tố mà một nhà hoá học đã tìm ra cách nay hai thế kỷ. Ta phát minh ra nguyên tố mới chăng. Có cần đăng ký bản quyền?

Bài thơ Nói chuyện với cốc cà phê của Vũ Thanh Hoa viết trong tâm trạng rối bời và chưa tìm ra giải pháp gì cho riêng tư. Cuộc nói chuyện này như một chiêm nghiệm về chúng sinh trong hào quang từ bi của thánh thiện. Cũng như hành vi của đấng bề trên đã dạy con chiên chìa má trái để cho kẻ thù làm nốt cái công việc trước đấy hèn hạ, của họ, trên má phải.

Giãi cãi đau đáu miên man trong suy nghĩ trên mặt bàn phẳng lỳ, trên đó có một cốc cà phê nhỏ giọt cô đơn giữa không gian cô quạnh. Bóng đổ trên mặt bàn kính, cốc cà phê lại có hình hài của chiếc lá bồ đề! Lạ chưa.

Ở bài trước, bài Tên Anh chị cho công bố trong xêri những bài thơ sau tập thơ Trong em có người đàn bà khác, tôi vẫn thấy mầm hy vọng vươn mạnh lắm, phía mặt trời đang mọc. Chưa đầy một năm sau, có lẽ cái mầm ấy không lớn như chị hằng muốn mà sâu bệnh hay gió chướng làm gãy làm thui chột cái mầm vừa hy vọng vừa đáng yêu kia, tôi chắc thế. Tôi vẫn nhớ những câu thơ chị đã viết:

gấp chậm những điều bí mật/ đêm sóng sánh café/ người đi qua gió/ em một

mình bay giữa chiêm bao/ ngày mai ẩn trong từng sợi cỏ.
Cũng là cà phê mà một tri kỷ biểu cảm, một tri âm đáng yêu. Tâm trạng của con người chắc cũng như thiên nhiên vùng nhiệt đới này chăng, cũng mưa cũng nắng, cũng gió cũng mây...

Thôi thì đành phải nhờ trời bạn nhỉ. Trời cho những trò chơi con trẻ, cho cả những cuộc tình như những trò chơi đi qua nỗi đam mê hồn nhiên trong định mệnh. Ngày mai, tôi thấy, vẫn ẩn trong từng sợi cỏ thơ bay giữa chiêm bao của chị.


1/4/2011
Vân Đình Hùng
Ảnh đại diện

Du du mị mị (Vũ Thanh Hoa): Vân Đình Hùng bình “Du du mị mị” của Vũ Thanh Hoa

Cụm từ tên bài thơ không có trong từ điển Việt. Con chữ do nhà thơ sáng tạo bằng cảm nhận với hồn con trẻ đồng dao chơi trò ú tim thuở đã xa lắm. Ngọn lửa nỗi nhớ lập loè đom đóm vừa bay vừa giật mình (chữ của nhà thơ Trần Ninh Hồ) tâm đom đóm thấp thỏm. Thấp thỏm một lần để cái ánh sáng xanh trong đêm trăng đầu tháng kia lập loè dị bản từ bi/ âm dương giao chỉ chi chi chành chành. Không có đanh thổi lửa, không có ngựa chết trương, không ba vương hú tế, không bắt dế đi tìm, chỉ ù à ù ập đồng dao con trẻ.

Tuổi thơ của Hoa lần này hiện lên mờ chồng với quá khứ ngắn. Quá khứ ngắn tuổi hãy còn đi nhà trẻ, nhưng nó vẫn là cái đã qua nên không thể gọi khác. Tuổi thơ Hoa có những ngày cát nóng hình Kim Tự tháp, có cái ngu ngơ tiếng mẹ đẻ khi phải đuổi theo học vấn sơ đẳng của bạn cùng lớp, là cái ngờ ngợ về sự cảm nhận về những đường cong tuyệt mỹ... không một từ nào mà vẫn nghe thốt gọi: ngày xưa ơi. Xa rồi, xa rồi... từ trong văn bản. Thay cho những ảnh rõ nét là phiên bản mới của đời sống thật ào vào ngoằn ngoèo xanh đỏ ập ù thị phi/ lập loè dị bản

Bức tranh đời thuỷ mặc mong manh như tơ nắng lụa trăng mà bền bỉ neo bám, níu kéo đến khốn khổ làm vai gầy nghiêng ngả đa đoan. Hạ cháy nồng chưa nguội nắng, thu dịu dàng vẫn đong đưa mãi tận đẩu đâu, lúc ẩn lúc hiện tù mù. Chả lẽ ta đã mỏi phố mà mùa chưa cúc.

Một bông cúc vàng. Thật hiếm hoi cái sáng vàng kia. Dài dại màu dã quỳ. Sang sang màu vương giả. Những bông đại đoá tím nhạt nỗi buồn Phù tang xứ Anh đào cựa mầm. Mầm sống từ lòng đất mẹ cựa mình quằn quại, quật vỡ, phá phách mọi vật và nuốt chửng vào lòng sâu mọi sự sống khi nó ào qua lúc thì thoăn thoắt lúc thăm thẳm xa.

Lại một lần nữa ánh mây phù vân đỉnh thiêng Yên Tử lại vọng vào. Mênh mênh mang mang... dị bản từ bi. Giá ngày ấy Đức Phật Hoàng thả cây gậy trôi xuôi như hằng có thì không có cái tuẫn tiết của gần năm trăm cung phi. Oái oăm thay cây gậy trôi ngược phía thượng nguồn dẫn dắt Trúc Lâm thiền phái. Mấy trăm năm vương triều Trần. Những dị bản từ đời thường từ tình yêu tầm thường mang màu thị phi thịt da thấp thỏm đang làm băng hoại một vẻ khiết trong của đấng hằng có vĩnh cửu. Giá trị con người và vật chất bị đảo lộn về phía suy đồi ảm đạm. Cõi trần Du Du Mị Mị làm sao! Bước qua cánh cửa nhà mình là đời là tình là người...

Vũ Thanh Hoa gọi đúng tên cúng cơm của sự việc thường nhật thường thấy trong cái nhìn đau đáu xuyên ngang. Những sợi tơ sự kiện đan dệt bức tranh sinh động của cuộc sống muôn màu mà người thơ chỉ cảm nhận nó lập loè. Khao khát một khắc bừng lên loé sáng cái vần vũ tinh cầu hầm hập. Khao khát cháy thì bỏng mà miệng vẫn phải lẩm nhẩm ù à ù ập phù vân cõi tình khi chân vừa dời ngưỡng cửa nhà mình chưa được một bước.


Vân Đình Hùng
4.2011
Ảnh đại diện

Không đề cuối năm (Vũ Thanh Hoa): Bản dịch của Nguyễn Vạn An

FIN D'ANNEE SANS TITRE

Mille couleurs filent en rang
vers la zone mémoire
désormais sur le calendrier,
dorment d'un long sommeil,
cachées au fond des pages

Derrière leur masque, des visages se hâtent
cachant trois cent soixante cinq jours,  
de soleil, de pluie,
des jours pairs, impairs,
où joie et tristesse,
ici et là s'éparpillent.

Les contes d'hier sont bien vieillies
La princesse n'attend plus son prince
Cendrillon a égaré sa chausson
Sous les vagues,
les trésors immergés jusqu'au fond

Soleil brûlé noirci
Nuit vide d'étoiles
Le long de mon chemin, les lucioles
faufilent comme d'étranges fantômes

J'ai lâché le jour d'hier
dans les nuages blanches
Les nuages qui s'en vont

Ảnh đại diện

Nói chuyện với cốc café (Vũ Thanh Hoa): Nguyễn Vạn An - Pháp

PARLER A LA TASSE DE CAFE

Sur la table, est de trop, la tasse de café
Boire, c'est le  goût de l'amer, quitter, le goût du regret !

L'enivrement d'hier appartient déjà au passé
Au réveil, revoilà :
une succession de jours et de nuits !

Le sucré est déjà ajouté,
Le blanc et le noir à mélanger
Mélanger pour moquer et tromper
Mélanger, jusqu'à ce laborieux fouillis
mélasse des temps présents et passés...

La pluie manque au soleil,
Le soleil manque à la pluie,
La tasse est de trop sur la table,
Le café de trop dans la tasse

La feuille de sort suspendue
sur la branche du Bodhi...


Libre traduction (phóng dịch) :

Nguyen Van An  
10.01.2011
Ảnh đại diện

Nói chuyện với cốc café (Vũ Thanh Hoa): Nguyễn Minh Nguyệt - Nghiên cứu sinh tại Pháp

En face de la tasse de café

la  tasse de café   

excédante  
sur la table

en boire

c'est amer   
s’en aller

ce n'est pas volontaire


l’ivresse d’hier

que j’avais ressenti
a passé


mon état d'esprit repris                            
je retrouve
des  journées
des  nuits


c'est sucré

par le sucre
qu’on a ajouté

le mélange

du noir et du blanc
pour tromper


il est fait jusqu’à ce que    
tout est ambigu
le présent et le passé  

sont alternés

la pluie

manque au soleil
le soleil

manque à la pluie


la tasse est

intruse sur la table
le café  excédant

dans la tasse

le charme est                     
pendu
sur le pimpal tree…


il est fait jusqu’à ce que    
tout est ambigu
le présent et le passé   

sont alternés


la pluie

manque au soleil
le soleil

manque à la pluie

 
la tasse est

intruse sur la table
le café  excédant

dans la tasse


le charme est                     
pendu
sur le pimpal tree…


Traduit par NGUYEN Minh Nguyet

Trang trong tổng số 2 trang (16 bài trả lời)
[1] [2] ›Trang sau »Trang cuối




Tìm bài trả lời thơ:

Kết quả tìm được thoả mãn đồng thời tất cả các tiêu chí bạn chọn.
Bạn có thể tìm bằng Google với giao diện đơn giản hơn.

Tiêu đề bài trả lời:

Nội dung:

Thể loại:

Người gửi:

Tiêu đề bài thơ:

Tác giả bài thơ: