Trang trong tổng số 2 trang (14 bài trả lời)
[1] [2] ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Món quà (Tagore Rabindranath): Bản dịch của Đào Xuân Quý

Con ơi, ta muốn cho con một thứ gì
Bởi rồi đây chúng ta sẽ bị cuốn đi
theo dòng sông trần thế.
Cuộc đời của chúng ta rồi sẽ bị tách ra
và tình ta sẽ rơi vào quên lãng.
Nhưng ta không điên rồ đến nỗi
Hy vọng có thể dùng những món quà
Để mua trái tim con.
Đời của con còn trẻ
Đường của con còn dài,
Và mối tình ta mang đến cho con
Con uống luôn một ngụm,
Rồi con bỏ chúng ta mà quay lưng đi thẳng
Con có những trò chơi và bạn bè của con
Nếu con không có thì giờ tưởng nhớ đến ta
thì cũng chẳng có gì đáng trách.
Còn chúng ta, tất nhiên, trong tuổi già
Chúng ta có đủ thời giờ nhàn rỗi
Để đếm những ngày trôi qua
Và để ôm ấp trong lòng ta
Những thứ mà tay ta đã mất đi mãi mãi.
Dòng sông vừa chảy xiết vừa ca
Và đập tan hết những thứ gì ngăn cản.
Nhưng núi thì ở lại, nhớ mong
Và nhìn theo dòng sông
Với tấm lòng trìu mến.

Ảnh đại diện

Khuynh hướng (Tagore Rabindranath): Bản dịch của Đào Xuân Quý

Buổi sáng, khi kẻng đánh mười giờ,
tôi đi theo con đường nhỏ đến trường
Ngày nào tôi cũng gặp người bán dạo
Anh ta rao :
"Vòng đây, vòng thuỷ tinh đây !"
Chẳng có gì thúc giục anh ta,
Anh ta chẳng phải theo một con đường nào cả,
cũng chẳng phải đến một nơi nào,
và cũng chẳng phải về nhà theo một giờ giấc nào.
Tôi ao ước được như một người bán dạo,
tiêu phí ngày giờ trên đường cái
và rao :
"Vòng đây, vòng thuỷ tinh đây" !

Lúc bốn giờ chiều, khi tôi ở trường về,
tôi có thể nhìn qua cổng nhà kia
Thấy người thợ làm vườn đang cuốc đất
Với cái cuốc, anh ta muốn làm gì thì làm
Quần áo anh ta lấm bụi,
anh ta bị cháy nắng, hay bị mưa ướt đẫm
cũng không ai quở trách,
Tôi ước ao được như người thợ làm vườn
cuốc vườn mà không bị ai ngăn chặn.

Khi trời sẫm tói, mẹ bảo tôi đi ngủ
tôi nhìn qua cửa số  mở toang
thấy người gác đêm qua lại trên đường.
Con đường nhỏ tối om, vắng vẻ.
Và ngọn đèn đường đứng đó
như một bác khổng lồ
có một con mắt đỏ.
Người gác đêm đung đưa chiếc đèn lồng
Anh ta đi.
Với chiếc bóng của mình bên cạnh
và trong đời anh,
chưa bao giờ được ngủ một lần
Tôi ao ước được như người gác đêm
đi suốt đêm trên đường
với một chiếc đèn lồng
xua hết những bóng đen.

Ảnh đại diện

Cảm tình (Tagore Rabindranath): Bản dịch của Đào Xuân Quý

Nếu con chỉ là một con chó con
chứ không phải là bé của mẹ,
và con muốn đến ăn trong đĩa ăn của mẹ
thì, mẹ yêu quý ơi, mẹ có sẽ bảo con :
"Không, không được đâu".
Mẹ có sẽ xua con đi, và bảo con :
"cút đi, cái con chó con quỷ quái này"
Thế thì, mẹ ơi, mẹ đi đi, đi đi !
Con sẽ không bao giờ đến khi con nghe mẹ gọi
và sẽ không bao giờ để mẹ cho con ăn nữa.

Nếu con chỉ là một con vẹt nhỏ,
màu xanh
chứ không phải là bé của mẹ,
thì, mẹ yêu quý ơi, mẹ có sẽ cột con lại
để con khỏi bay đi không ?
Mẹ có sẽ đưa ngón tay lên doạ con, và bảo :
"Cái thứ chim khốn khổ, vô ơn kia !
Suốt ngày đêm nó cứ gặm cái dây cột nó" ?
Thế thì, mẹ ơi, mẹ đi đi, đi đi !
Con sẽ bay vào tận rừng xa
Và sẽ không bao giờ
để mẹ giữ được con trong tay nữa.

Ảnh đại diện

Người phán xử (Tagore Rabindranath): Bản dịch của Đào Xuân Quý

Anh muốn nói gì về nó, tuỳ anh,
nhưng tôi hiểu những chỗ yếu của con tôi
Tôi yêu nó không phải vì nó ngoan nó giỏi
mà vì nó là đứa con nhỏ của tôi,
Anh làm sao hiểu được nó đáng quý đến chừng nào,
khi anh muốn đặt lên bàn cân
nhưng nết hay và tật xấu của nó.
Khi tôi trừng phạt nó
thì nó lại càng trở nên một phần của bản thân tôi.
Và khi tôi làm cho nó khóc
thì lòng tôi cũng khóc cùng với nó.
Chỉ tôi mới có quyền rầy la và trừng phạt
Bởi vì chỉ ai thương
thì người đó mới có quyền trừng phạt.

Ảnh đại diện

Bao giờ và vì sao (Tagore Rabindranath): Bản dịch của Đào Xuân Quý

Con ơi, khi mẹ mang đến cho con những đồ chơi có nhiều màu sắc.
Mẹ hiểu vì sao chúng có nhiều màu như vậy trong nước, trong mây
Và vì sao hoa cũng được tô bao nhiêu màu sắc,
Vâng, khi mẹ mang cho con những đồ chơi lắm sắc con ơi !


Khi mẹ hát cho con nhảy múa,
mẹ mới thực sự hiểu vì sao có nhạc trong cành lá,
và vì sao nước lại gửi những bản đồng ca
cho lòng đất lắng nghe -
Vâng, khi mẹ hát cho con nhảy múa
Khi mẹ đưa những của ngọt ngào vào bàn tay ham hố của con
mẹ hiểu vì sao trong cái cốc của hoa có mật,
và vì sao trái cây kín đáo chứa đầy vị ngọt bên trong.-
Vâng, khi mẹ đưa những của ngọt vào bàn tay ham hố của con

Khi mẹ hôn con để làm con cười, con yêu quý của mẹ oi
Mẹ hiểu chắc chắn niềm vui nào
tự trời cao chảy xuống ánh bình minh
và nỗi khoái lạc nào
làn gió nhẹ mùa hè đã mang đến cho thân thể mẹ
Khi mẹ hôn con để làm con cười, con của mẹ ơi.

Ảnh đại diện

Buổi sơ khai (Tagore Rabindranath): Bản dịch của Đào Xuân Quý

Bé hỏi mẹ :
"Mẹ ơi, con từ đâu đến vậy.
Mẹ đã nhặt được con ở tận nơi nào ?"
Mẹ ôm chặt bé vào lòng, và trả lời
nửa cười, nửa khóc :
"Con ơi con, con đã được giấu kín trong lòng mẹ
như chính những thèm khát, ước mơ của nó,
Con ở trong con búp bê của những món đồ chơi tuổi nhỏ của mẹ,
Và mỗi buổi sáng khi mẹ lấy đất sét nặn ra
hình ảnh Chúa Đời của mẹ
thì mẹ đã nặn đi nặn lại con rồi.
Con đã ở trên ban thờ nơi thờ vị thổ thần
Và khi thờ thần đó, đồng thời mẹ cũng thờ con.
Con đã sống trong tất cả niềm hy vọng, thương yêu trong đời mẹ,
và trong cuộc đời của mẹ mẹ nữa kia.
Con đã được nuôi dưỡng từ đời này qua đời khác
trong lòng của vị thần linh bất từ đã ngự trị ở nhà ta.
Khi, trong thời con gái, trái tim mẹ nở xoè như một đoá hoa
Con đã lượn quanh nó như một mùi hương phảng phất.
Vẻ tươi mát nhẹ nhàng của con
nở trên chân tay non trẻ của mẹ
như một ánh hồng
trên trời cao
trước buổi bình minh.
Con là đứa con cưng của Thượng đế
là anh em sinh đôi với ánh bình minh,
Con đã theo dòng nước trôi xuống cuộc đời trần tục này
và cuối cùng con đã được đặt vào lòng mẹ.
Khi mẹ ngây nhìn khuôn mặt của con
mẹ như bị ngập trong bao điều bí ẩn;
Và con, vốn là của chung của tất cả mọi người
đã trởi thành của riêng của mẹ.
Sợ mất con đi, mẹ đã siết chặt con trên ngực mẹ,
không biết điều kì diệu nào
đã chiếm lĩnh cái kho vàng trên cõi thế
và đặt vào đôi tay mảnh khảnh của mẹ đây ?"

Ảnh đại diện

Người ăn cắp giấc ngủ (Tagore Rabindranath): Bản dịch của Đào Xuân Quý

Ai đã ăn cắp giấc ngủ trên đôi mắt bé ?
Ta phải biết mới được.
Mẹ ôm vò đi lấy nước ở làng bên,
Đang lúc giữa trưa.
Giờ chơi của các em đã vãn,
và bọn vịt cũng yên lặng ở trong ao.
Chú mục đồng nằm ngủ dưới bóng đa
Con sếu đứng trang nghiêm, yên tĩnh trong đầm
bên rừng muỗm.
Trong lúc đó thì tên ăn cắp giấc ngủ đã đến
và cuỗm luôn giấc ngủ trên đôi mắt bé bay đi.
Khi mẹ về, mẹ thấy bé đã ngao du bằng cả bốn chân tay trong khắp gian phòng.

Ai đã ăn cắp giấc ngủ trên mắt bé của ta ?
Ta phải biết mới được,
Ta phải tìm cho ra và trói hắn lại,
Ta phải nhìn vào trong hang tối,
nơi có dòng suối con róc rách nhảy qua
những hòn cuội và những hòn đá dữ.
Ta phải sục vào trong bóng mơ màng của rừng Bakula
nơi bồ câu vẫn gù trong xó quen của chúng,
Và những chiếc vòng của những nàng tiên
kêu lanh canh trong những đêm sao yên tĩnh.
Bổi chiều, ta sẽ nhòm vào trong sự im lặng rì rào
của những rừng tre, nứa,
nơi đom đóm tha hồ tung ánh sáng
ta sẽ hỏi bất cứ kẻ nào ta gặp :
"Ai có thể nói giùm ta
tên ăn cắp giấc ngủ ở nơi nào ?"

Ai đã ăn cắp giấc ngủ trên đôi mắt bé ?
Ta phải biết mới được
Nếu ta mà tóm được hắn, ta sẽ cho hắn một bài học nên thân
Ta sẽ xông vào trong tổ hắn
và xem hắn đã cất giấu nơi nào
những giấc ngủ hắn đã từng ăn cắp,
Ta sẽ chiếm tất và sẽ mang tất cả về nhà
Ta sẽ buộc đôi cánh hắn thật chặt
Và sẽ đặt hắn lên bờ sông
Và để cho hắn chơi trò câu cá
với một cây sậy giữa đám cói và lùm hoa súng
Khi chiều xuống và chợ đã tan
Và trẻ con trong làng đã ngồi lên đùi mẹ
thì những con chim đêm thét vào tai hắn
những lời mỉa mai chế giễu :
"Giờ, ngươi sẽ đánh cắp giấc ngủ của ai nào ?"

Ảnh đại diện

Cung cách của bé (Tagore Rabindranath): Bản dịch của Đào Xuân Quý

Nếu bé muốn thì ngay bây giờ bé có thể bay lên tận trên trời.
Không phải tự nhiên mà bé không chịu rời bỏ chúng ta.
Bé thích đặt đầu mình vào trong lòng mẹ.
Và mắt bé không chịu rời xa mẹ bao giờ.

Bé biết trăm nghìn cách nói ra những lời khôn khéo,
Nhưng trên mặt đất này
Mấy ai đã hiểu được ý nghĩa của những lời ấy đâu.
Không phải tự nhiên mà bé không bao giờ muốn nói.
Cái điều bé thích nhất là được học những lời nói của mẹ nói ra
Từ trên đôi môi của mẹ.
Chính vì vậy mà bé có vẻ ngây thơ đến thế!
Bé có hàng đống vàng, đống ngọc,
Thế nhưng bé đã đến mặt đất này
Như một kẻ ăn xin
Không phải tự nhiên mà bé đã đến, cải trang như vậy.
Cậu bé ăn xin, trần truồng, yêu mến này
Muốn làm ra thảm hại vô cùng
Để có thể đến xin cả kho báu tình thương của mẹ.

Trên mảnh đất của vầng trăng non bé bỏng
Bé tự do khoong hề bị ràng buộc chút nào.
Nhưng không phải tự nhiên mà bé không cần đến tự do
Bé biết rằng trong góc nhỏ trái tim của mẹ
Có chứa một niềm vui vô tận, vô cùng
Và được ghì, được ôm chặt trong cánh tay thân yêu của mẹ
Còn dịu dàng hơn tất thảy tự do.

Bé không bao giờ biết khóc.
Bé sống trong một nơi hạnh phúc tròn đầy.
Không phải tự nhiên mà bé lại thích để cho dòng lệ chảy.
Mặc dầu với nụ cười trên khuôn mặt thân yêu của bé
Bé có thể gây được trong lòng mẹ một niềm yêu mến thiết tha.
Thế nhưng những tếng khóc nhỏ do những nỗi buồn thơ trẻ
Đã dệt nên một sợi dây chung của lửa tình thương và của nỗi xót xa.

Ảnh đại diện

Cội nguồn (Tagore Rabindranath): Bản dịch của Đào Xuân Quý

Cái giấc ngủ đậu lên trên mắt bé,
Có ai biết nó từ đâu đến không ?
Vâng, có tiếng đồn rằng nó ở trong một làng tiên
Giữa những bóng của rừng cây râm mát
Có những đàn đom đóm sáng soi
Có hai nụ vui rụt rè, lơ lửng
Giấc ngủ đã đến từ những nơi đó
Để hôn lên mắt bé.

Nụ cười thấp thoáng trên môi khi bé ngủ
Có ai biết nó sinh ở nơi nào ?
Vâng, có tiếng đồn rằng có một ánh trăng xanh xao, non trẻ
Đã chạm vào vành của một đám mây mùa thu sắp sửa tan đi
Và nụ cười đã sinh ra lần đầu tiên ở đó
Trong giấc mơ của một buổi sáng đầm sương-
- Cái nụ cười thấp thoáng trên môi khi bé ngủ.

Sự tươi mát dịu dàng, mềm mại nở trên chân tay của bé
Có ai biết nó được giấu kín ở nơi nào lâu thế ?
Vâng, khi người mẹ còn là một cô gái trẻ
Thì nó đã nằm trong trái tim người
Làm một bí ẩn của tình thương ngọt ngào và lặng lẽ -
Sự tươi mát dịu dàng, mềm mại nở trên chân tay của bé.

Ảnh đại diện

Trên bờ biển (Tagore Rabindranath): Bản dịch của Đào Xuân Quý

Bọn trẻ gặp nhau trên bến bờ những thế giới vô biên
Bầu trời mênh mông trên đầu các em không động đậy
Mà nước thì gào réo liên hồi
Bọn trẻ gặp nhau trên bến bờ những thế giới vô biên
Cười reo nhảy múa.

Các em xây những ngôi nhà bằng cát
Và chơi với những vỏ sò rỗng không.
Các em dùng là khô đan những chiếc thuyền
và vui cười thả chúng trên biển sâu vô tận.
Bọn trẻ đà chơi trên bờ những thế giới vô biên.

Các em không biết bơi,
cũng không biết làm thế nào bủa lưới, những người đi tìm ngọc
thì lặn xuống mò ngọc trai
Còn những người lái buôn
giong thuyền của họ.
Trong khi các em,
các em nhặt những viên đá cuội,
rồi lại ném đi.
Các em không đi tìm những kho vàng giấu kín,
các em không biết bủa lưới như thế nào.

Biển trào lên với những trận cười ròn rã
và soi những nụ cười trên bãi cát xanh xao.

Những con sông đi gieo mầm chết chóc
hát những bài ca vô nghĩa cho các em
Chẳng khác nào một người mẹ hát ru
Khi đưa đẩy chiếc nôi con nhỏ.
Biển đùa chơi với bọn trẻ con
và soi những nụ cười trên bãi cát xanh xao.

Bọn trẻ gặp nhau trên bến bờ những thế giới vô biên.
Giông tố gầm lên trên bầu trời không có một lối đi
Thuyền bè đắm trên nước không dấu vết
Cái chết ở ngoài kia
nhưng lũ trẻ vẫn đùa chơi.
Trên bến bờ những thế giới vô biên
là một hội lớn của bầy con trẻ.

Trang trong tổng số 2 trang (14 bài trả lời)
[1] [2] ›Trang sau »Trang cuối




Tìm bài trả lời thơ:

Kết quả tìm được thoả mãn đồng thời tất cả các tiêu chí bạn chọn.
Bạn có thể tìm bằng Google với giao diện đơn giản hơn.

Tiêu đề bài trả lời:

Nội dung:

Thể loại:

Người gửi:

Tiêu đề bài thơ:

Tác giả bài thơ: