Tuyết rơi trên cây panma. Bến tàu hiện ra trăng trắng
Những bậc thang đi xuống dần đóng băng
Người thuyền trưởng trong áo capốt choàng cổ đứng
Bên bến tàu như đứa trẻ chờ mong

Chuyến tàu về sáng nay. Và rất cần, đúng vậy
Thuyền trưởng được nghỉ ngơi một chút, lúc này
Nhưng có lẽ, anh đi xuống bến
Mong gặp người thiếu phụ khoé mắt có nếp nhăn

Vì điều đó, dù có phần vất vả
Nhưng tối rồi. Những bếp lửa đã nhen
Chỉ có những tiếng thở dài của các cô gái trong áo vét
Họ cũng chờ những người anh hùng của riêng mình

Nhưng người anh hùng này thì chẳng ai cần
Anh không thể nghĩ về, không thể
Nghĩ về người thiếu nữ với cái liếc rụt rè
Và giọng nói người Moskva dễ thương biết mấy

Tuyết xuống dày hơn. Sương càng mù mịt
Hàng bậc thang băng đóng cũng dày hơn
Những cô gái nẫu lòng chờ thuyền trưởng
Còn chính người thuyền trưởng lại không về


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)