Chưa có đánh giá nào
Đăng ngày 12/06/2025 17:39, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi tôn tiền tử vào 18/06/2025 17:44, số lượt xem: 90

Ngày hôm ấy, trời đổ mưa rào
Đoàn người ướt nhẹp, bước thấp cao
Tiếng gào nấc phủ màu tang tóc
Nhưng giọt nào khóc kẻ ngủ yên?

Họ khóc vì tiếc một đoạn duyên
Khi tất cả giờ thành ký ức.
Khóc vì phải ép mình thổn thức
Bởi miệng đời soi mói khắp nơi.

Trong khoảnh khắc sự thật bày phơi
Họ thấy chính mình nơi điểm kết
Bí mật thiêng liêng sau cái chết,
Sợ điều không biết, họ khóc lo…

Dưới nắp áo quan, một giấc ngủ no
Người bỏ bộn bề, tìm về tĩnh lặng.
Bỏ lại trần gian khoảng lòng trống vắng
Như nhắc ai, người từng trọ kiếp này.

Rồi bữa tiệc nào cũng phải chia tay
Nay hợp là sinh, mai tan là tử
Thời gian tàn nhẫn bào mòn mọi thứ
Từ từ phai…trong mắt kẻ tiễn đưa.

Dòng người vội tan, trời vẫn đổ mưa…
Chỉ chừa lại nắm hương tàn cháy dở…

Không phải giọt nước mắt nào cũng rơi cho người nằm xuống…