Khách có kẻ lội ngàn khe, vượt muôn thác. Ngắm Kỳ, Phong, dạo Triền, Lạc. Dõi Nghiêm Lại mà vòng quanh, chỉ Bàn Khê mà tiến bước. Khói cây ngắm thấy lờ mờ, mây gió nhạt chiều man mác. Trong lòng cảm thấy nao nao, giai hửng chạnh niềm ngơ ngác. Chợt thấy ông già râu bạc; chống thuyền nan mà vượt qua.

Khách tới gần hỏi. Ông già nói rằng: Ngươi không nghe chuyện Thái Công câu ngọc huỳnh hay sao? Trong khi lửa ngược rực hồng, nhà Thương như cháy. Trăm sông sục sôi, đường cái như đá. Ông lánh nạn đi, đến ở nơi đó. Mượn tiếng câu để dấu mình, giữ vẹn tấm lòng cao cả. Trong lúc trời cao lồng lộng, bến rộng nhấp nhô, sóng phô lục trắng, suối lượn lập lờ; cần câu buông lởn vởn, mồi cá rắc thơm tho. Cá yến cá lý, vùng vẫy trong vùng hành táo, cá chiên cá vị lượn lờ trên mặt ao hồ; mặc chúng thoả thích, ta bắt chi mà.

Bỗng có ngọc huỳnh đâu đến, ta sẽ câu được mày đây. Hẳn trời muốn ban điềm tốt hay thần sông có ý giúp vì. Hình như bán bích, không dấu vết gì. Không phải thông, tuy, chẳng phải châu, ky. Như khuê như chương, như tông như ly. Nó cương nghị có thể sánh với dũng liệt của ông, nó rắn bền có thể sánh với tuổi thọ của ông, nó vững chắc có thể sánh với tiết tháo của ông, nó ôn nhuận có thể sánh với phong thái của ông, nó sáng rạng có thể sánh công giúp nước của ông, nó xanh thắm có thể nói lên nhà Chu chịu mệnh trị vì. Đó chẳng là trời giáng điềm lành để làm rạng rỡ đức độ vua tôi lúc bấy giờ đấy sao?

Đến khi Tây Bá đi săn ở biên cương, biết người hiền triết, cùng xe sánh hàng, tôn mệnh danh là Thượng phủ, cầu mong dạy đạo cao xa. Trở thành võ thần tài giỏi, việc nhà Chu thảy đảm đương. Bèn đồng tâm và hiệp đức, kính vân "thiên phạt" mệnh thường. Làm cho quân thù quay giáo, một lần đánh diệt nhà Thương. Rồi thưởng công và chuộng đức, để nhà Chu thêm vững vàng. Ôi! Mệnh trời đến như thế, há chẳng phải trời cho ngọc huỳnh mà báo điềm tốt đó sao?

Khách bẻ lại rằng: Lời ông nói mơ hồ, sao việc ấy Lục kinh không chép một chữ, và tiền triết không nói nửa lời?

Ông già đáp rằng: Ngươi chỉ biết hang mà chưa thấy biển. Không có điềm trời, nhẽ kia ai rõ? Sông ra long mã là để nêu lên công đức họ Hy, trời cho Huyền Khuê làm rạng nghiệp bình thành vua Vũ, đó chẳng phải là trời lấy tin lành mà nêu lên điềm tốt đó sao?

Ông già nói xong, vẫy chèo mà đi.

Khách dường ngẩn ngơ, ngậm ngùi than thở. Bèn ca rằng:
Suối Bàn Khê trong veo nước chảy!
Câu ngọc huỳnh chuyện ấy đã qua,
Thái công gương cũ chưa nhoà,
Ngàn năm sự nghiệp vẫn là ở đây.

Lộ tòng kim dạ bạch,
Nguyệt thị cố hương minh.