Người Chèo thuyền đang vượt qua biển dữ trong đêm.
Cột buồm quằn quại
vì những cánh buồm đầy căng gió chướng.
Bị những móng vuốt của đêm cào cấu,
bầu trời ngả xuống biển sâu,
đầu độc biển bằng nỗi hãi hùng u ám.
Những con sóng đâm đầu vào bóng tối vô hình
và Người Chèo thuyền
đang vượt qua biển dữ trong đêm.
Người Chèo thuyền ra đi,
không rõ đến nơi nào hò hẹn
làm bóng đêm giật mình kinh hoảng
vì màu trắng của những cánh buồm đột ngột nổi lên.
Tôi không rõ cuối cùng chàng sẽ cập bến nào
để đến được sân nhà lặng lẽ nơi có ngọn đèn sáng tỏ
để tìm thấy người con gái
đang ngồi trong đất bụi đợi chờ.

Mục đích nào đây đã làm cho thuyền chàng
bất chấp cả phong ba
và bóng tối?
Nó có chở đầy ngọc quý, kim cương?
Ồ, không đâu. Người Chèo thuyền
không chở một kho báu nào theo cả,
Chàng chỉ mang trong tay một bông hồng trắng
Và mang theo một bài hát trên môi
Dâng cho người con gái
đang một mình chờ đợi trong đêm
với ngọn đèn sáng tỏ.

Nàng ở trong chiếc lều nhỏ bên đường
Tóc xổ tung trong gió
Che cả mắt nàng.
Cơn giông tố gầm lên qua cánh cửa vỡ nhà nàng
và ánh sáng ngọn đèn chập chờn theo gió
hắt bóng lên tường.
Qua tiếng gào, nàng nghe tiếng chàng gọi tên mình,
Cái tên, chưa một người nào được biết.
Người Chèo thuyền ra đi đã lâu
Chàng gõ cửa nhà nàng
khi trời chưa thật sáng.

Trống không hề khua
và không ai hay biết
Chỉ có ánh sáng bừng lên đầy ắp ngôi nhà
và đất bụi trở nên linh hiển
và trái tim sung sướng hân hoan.
Tất cả mọi nghi ngờ đều đã tan trong cảnh lặng im
Khi Người Chèo thuyền cập bến.


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Môn toả hoàng hôn,
Nguyệt tẩm mai hoa lãnh.