Tôi ra đi
Xin đừng khóc
Vượt qua những quả đồi trắng
Những quả đồi đen và nóng bỏng
Bước trên đường dài bụi bặm đến Seoul
Tôi ra đi để bán mình

Không một lời hứa trở về
Trở về với nụ cười
Trở về với tóc xoã bay
Tôi đang đi

Đừng khóc, không được khóc
Tôi đang đi
Ai có thể nhớ lúc bốn giờ, mùi thơm bột bánh?
Và trong cuộc sống buồn đau
Những điều không thể nào quên được
Trong những giấc mơ bất tận tôi đã trở về
Đầy nước mắt khổ đau
Chảy theo ánh trăng buốt lạnh...

Tôi đang đi
Đừng khóc
Tôi đang đi
Vượt qua những quả đồi nóng bỏng
Những quả đồi làm đau đớn bầu trời
Và trên con đường bụi bặm đến Seoul
Tôi ra đi để bán mình.

Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)