Khi cơn gió mùa đông càng buốt lạnh
Bầy táo gai run rẩy gió lưng đèo
Tôi thận trọng từng bước chân chầm chậm
Dưới tầm nhìn là thung lũng quạnh hiu

Trên vùng đất cô liêu và trơ trọi
Mãi về xa mới đến được rừng hoang
Nắng thật ấm, ôi nồng nàn trinh tiết
Gieo niềm vui giữa núi thẳm non ngàn

Ở nơi ấy thân sồi khao khát đợi
Những cành nho vẫn đeo bám muôn đời
Cơn gió hè làm vỡ tan tĩnh lặng
Băng đóng đầy từng giọt khắp nơi nơi

Ở nơi ấy từ hồ băng lạnh giá
Nước lòng khe im ắng đổ về sông
Và tiếng rít giày trượt băng chạm khẽ
Vẫn âm vang qua sườn núi bên rừng

Ôi vẻ đẹp có muôn ngàn sắc diện
Khi tiếng chim ríu rít nhạc êm đềm
Gió dìu dịu và rừng thêm xanh lá
Lời ca nào muôn thuở vẫn chưa quên

Trôi xa mãi khúc nhạc rừng êm ả
Còn lại đây những đồi núi âm thầm
Gió kết tụ hoà lời ca trầm đục
Giữa ngàn lau vi vút tiếng vang âm

Cơn lạnh cóng vẫn theo về trong gió
Âm điệu nào ru mãi đã quen tai
Từ ngàn xưa chưa bao giờ thay đổi
Tôi vẫn hoài ngưỡng mộ một âm giai

Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)