Chưa có đánh giá nào
Thể thơ: Tản văn
Thời kỳ: Hiện đại

Đăng bởi tôn tiền tử vào 06/05/2018 09:17

Bước ra từ một mối quan hệ đổ vỡ, đàn ông thường tìm đến những cuộc tình mới để lãng quên, còn phụ nữ lại chọn cho mình cách đắm chìm trong đau khổ triền miên để nuôi hy vọng.

Bao nhiêu ngọt ngào, đắm say bỗng chốc trở thành cơn ác mộng, bao nhiêu mơ ước chợt tan tành, phụ nữ tiếc nuối và làm mọi cách để níu giữ niềm tin, kể cả dằn vặt bản thân mình trong vô vọng. Mặc kệ ai đúng ai sai, họ trách đối phương một, trách bản thân mình mười. Câu cửa miệng của họ luôn là “Tại mình chưa đủ tốt...”. Họ tìm mọi cớ để trì hoãn việc chấp nhận sự thật rằng mọi thứ đã đi quá xa khỏi tầm tay, mặc cho những người xung quanh có khuyên can thế nào đi nữa. Họ tự thanh minh, tự bào chữa cho sự cố chấp của mình bằng việc trông chờ vào một phép màu viển vông nào đó, rằng tất cả vẫn chưa thực sự kết thúc, rằng họ còn đâu đó một tia hy vọng cho những điều không bao giờ thành sự thực. Phụ nữ thật ngốc, mà cũng thật đáng thương.

Thời gian trôi qua, đàn ông đã quên và vui bên tình mới, còn phụ nữ vẫn loay hoay giữa quên - nhớ, thù hận - thứ tha, buông xuôi - níu giữ. Khi nỗi nhớ trong tim đông lại thành tảng băng giá buốt, họ không còn quá cuồng nhiệt, không còn muốn tin yêu. Mặc dù trong sâu thẳm bên trong, trái tim họ có thể vẫn còn hướng về ai đó, nhưng tuyệt nhiên không còn rung động nữa.

Có người nói với tôi, cái họ sợ nhất ở một người phụ nữ, đó là nước mắt. Nhưng tôi lại nghĩ khác, phụ nữ trở nên đáng sợ nhất là khi họ thản nhiên bất cần. Khi giọt nước mắt cũng dần trở nên xa xỉ, phụ nữ điềm tĩnh đón nhận mọi biến cố đến trong đời mình một cách vô thức, đó cũng chính là lúc không một người đàn ông nào, dù tốt và chân thành đến đâu đi chăng nữa, có thể lay chuyển được tảng băng giá buốt vây lấy trái tim họ.

Phụ nữ thích tự mình làm khổ mình. Họ lấy sự luỵ tình của bản thân làm rào cản ngăn cách mình với thế giới xung quanh. Họ tự cảm thấy có lỗi nếu mình dễ dàng quên đi điều gì đó, dù nó đã chết lâu rồi. Họ không cho phép ai đó lại gần, bởi cái suy nghĩ người này làm đau mình được, cớ gì người khác lại không? Vậy là chỉ vì một vết thương mà đêm ngày tự đục khoét, rồi lại kêu lên rằng bản thân không còn có thể đón nhận thêm ai nữa, bởi vết thương cũ chưa lành. Một vết thương sẽ lành nếu để nó yên. Phụ nữ, có thể thản nhiên yêu đời, nhưng tuyệt đối không bao giờ được thản nhiên đau khổ.

Tuổi xuân của mỗi người quá ngắn ngủi cho việc dằn vặt và trách móc bản thân. Khuếch đại nỗi đau không mang lại hạnh phúc, chỉ mang lại sự chán chường và thất vọng cho chính mình và những người xung quanh mà thôi. Rồi họ sẽ từ bỏ một kẻ suốt ngày đắm chìm tỏng những nỗi buồn xưa cũ để đi tìm hạnh phúc của riêng họ, chỉ còn một kẻ cứ mãi buông mình rơi xuống vực thẳm của nuối tiếc thê lương, không bao giờ chạm đáy.

Phụ nữ nên hiểu được rằng chỉ khi họ biết cách yêu thương chính bản thân mình thì mới xứng đáng được người khác trân trọng. Và bài học đầu tiên của việc yêu thương bản thân, là sống đúng bản chất. Bản chất của phụ nữ là hồn nhiên, lạc quan yêu đời và tin vào hạnh phúc.

Chỉ cần chấp nhận quá khứ, trân trọng hiện tại và tin tưởng vào tương lai, phụ nữ sẽ luôn hạnh phúc với những gì mình xứng đáng được nhận.


[Thông tin 2 nguồn tham khảo đã được ẩn]