Chưa có đánh giá nào
Đăng ngày 07/07/2014 12:44, số lượt xem: 425

Vần thơ ai dệt, nghe mộng đắm
Mây gió vùi quên, lắm kẻ mơ
Ong qua, Bướm lại. Ôi vì nhớ
Hạ đến, Xuân đi. Bỗng dại khờ
Trách trời mưa đổ, Chi cắc cớ?
Ướt nhẹp vần thơ. Lấy gì mơ?
Nắng hồng lảng vảng. Hong cho cố.
Nào hết được đâu? Những cái khờ
Ngỡ tình say đắm lưu thiên cổ
Nào biết được đâu? Sẽ phai mờ
Tình yêu có đẹp như trang vở?
Mãi trắng tinh khôi, với đợi chờ.
Tình đi, tình bỏ chút lẳng lơ
Chỉ tội người tin. Bỗng dại khờ
Mây chiều, nắng dệt vương trong gió
Đọng vào hồn ai, những sợi tơ
Sợ rằng tơ rối, nhanh chân gỡ
Gỡ mãi, nào xong rối đến giờ
Tơ lòng ai mắc, mau mau gỡ?
Gỡ nhè nhẹ thôi. Đứt vần thơ.