Thơ thành viên » vothicamgiang222 » Trang thơ cá nhân » Thương tặng
Tặng những em bé biết cười.
(1)
Một em bé cho tôi xem “cái gương”
Em bảo tôi nhìn mặt trời trong gương cho tỏ
Ngôn ngữ của em - chùm cầu vồng
sáng choá
Tôi quỳ bên em, ngắm em cười
thật rõ.
(2)
Khi tôi xem trình diễn ở trường
Một em bé bước đến trước mặt
Em nắm tay tôi tiến về sân khấu
Tôi nhìn rõ mặt người, đẹp đẽ, sắc sảo
Lại ngó qua em, em đứng đó
Em nhỏ bé giữa đám đông huyên náo.
Khi chơi trốn tìm, tôi ngồi thừ người ra
Vài em bé nhỏ, lân la chạy đến
Các em canh cho tôi nghỉ, tỉ tê đủ chuyện
Gần gũi thay dù chưa lắm thân quen.
Lúc đầu năm, em khó gần thấy rõ
Nói các em, tôi bỏ ngỏ nhẹ nhàng
Khi quen rồi, một tiếng cũng “chị Giang”
Lấy làm hãnh diện, cái nghĩa bạc vàng.
Một em bé ghé tai kêu tôi cúi xuống
Hai tay em cũng vừa khẽ nâng lên
Em phủi chiếc lá đậu trên tóc tôi
Em nào biết
em vừa
phủi hạt bụi trần nhơ nhuốc
Và cài tôi một đoá vô ưu.
Vài em bé đập tay tôi, em đọc đồng dao
Khuôn miệng ngân nga bài “quả địa cầu...”
Tôi cầm que kem, đút em từng muỗng
Em lén mẹ ăn kem, tia cười thích thú.
(3)
Một em bé thủ thỉ với tôi về những ước mơ
Em ước được bay
thật cao thật xa
Em nói em thích
màu xanh, da trời
Tôi vẫn thường nói
Mắt em chứa cả
vũ trụ, ngân hà
những tinh cầu lạ
những vì sao sa.
Ánh nhìn êm dịu
Cười cợt? Hồn nhiên?
Tia mắt xa xăm
Pha gió lạnh lùng
Tia nhìn hồ thỉ?
Như mộng tang bồng
Những người non trẻ
Dũng khí ngời ngời
Những người có mẹ.
(4)
Trên đầu ba tấc? Thần linh? Tôi không biết
Nhưng em tôi, em là đấng đông quân
Em nâng hoa lên chiếc cằm xinh
Rồi hôn hoa một nụ mềm khe khẽ
Em chăm chú nhìn ngọn cỏ rồi cười nhẹ
Mắt em ngời ngời mặt trời hoa lá
Là “chàng trai Đà Lạt”, một em bé yêu hoa.
(5)
Khi tôi học ở trường, một em bé dưới sân nói với lên
Em gọi: “Chị Giang xuống lấy kẹo này”
Tôi ngắm nhìn hoài hộp kẹo bằng giấy
Bên trong chứa đầy kẹo ngọt thảo thơm.
Tôi chợt nhớ tới những lời nhắn gửi
Những niềm vui giờ đem ủ mơ thơm
Làn mi dài em không khác anh em
Khoảng trời niên thiếu vẫn nối dài kỉ niệm.
(6)
Khi tôi ở công viên, có một em bé da trắng sứ
“Cưng cười tươi rồi chị chụp hình cho”, tôi nói
Em tung tăng tạo dáng với cây hoa
Nụ cười, nước da sáng bừng chiều tối.
(7)
Khi cấp hai, tôi hay ngồi dưới gốc cây
Có những em bé lo toan chạy đến:
“Chị buồn gì hả? Chị ăn kẹo nhé”
Đó là một kỉ niệm Trung Thu vui vẻ.
(8)
Cũng cấp hai, tôi hay xuống dãy phòng tạm
Tìm hai em bé, Gà Con, Hạo Nam
Em cho tôi dậy lòng trắc ẩn bằng câu chuyện của em
Em kể tôi nghe, hạnh phúc cũ mèm.
Tôi lo em sau này sẽ tự hỏi
Thế nào là hạnh phúc gia đình?
Đâu là giấc ngủ không thấp thỏm, giật mình?
Đâu là bữa cơm mẹ nấu, món đồ chơi xinh
Thế nào là lòng kiêu hãnh
của những đứa trẻ
có đức
có tài
sinh ra trong một gia đình
êm ấm
đủ đầy.
Hai em còn nhỏ lắm tôi biết vậy
Hai em còn cười rất hồn nhiên
Phủ phàng không bất ngờ ập đến ngay
Chỉ cần em còn cười hồn nhiên, chỉ vậy.
(9)
Một em bé có rất nhiều đồ chơi
Khi tôi đến, em bày ra tất cả
Em cho tôi hai chiếc xe hơi
Tôi mang lên lớp, tôi khoe cùng trời.
Tôi ở nhà em, ăn, ngủ, nằm chơi
Em nhỏ xíu như tôi thời nhỏ xíu
Bánh ngọt, rau câu, kẹo, nước
Em đáng yêu, em chia sẻ với tôi.
(10)
Một em bé cùng tôi vui lễ hội
Em đeo túi xách, mang đồ giúp tôi
Em, chị em và tôi
Đi trong đêm.
Nụ cười của hôm qua
Hôm nay chợt dập tắt
Là cơn lũ nước mắt
Chị em không biết bơi.
Tưởng chừng ngày hội vui
Nhưng chia ly ập tới
Những điều bất như ý
Thường hay đến không ngờ.
Chị em buồn, tôi chỉ im như tờ
Muốn an ủi, nhưng không lời nào để nói
Chỉ có thể câm nín, bối rối
Không một lời.
Không thể nói
một lời.
Chúng ta chỉ là những đứa trẻ
Chỉ có thể san sẻ cùng nhau
Niềm vui, kẹo ngọt chứ đâu nào
Nuốt nước mắt, khóc trong lòng nhiều chút
Em em tôi cũng em của chị em
Em nhìn xem nước mắt có cũ mèm?
Tôi không khóc không phải là không đau
Là chị em, người mau nước mắt
Tôi sợ nhìn người ta khóc, tôi sợ thật
Khóc xong rồi, đáy mắt lắng thêm sâu.
Chỉ muốn bên bạn cho bạn vơi nỗi sầu
Nhưng bất lực, càng viết lại càng đau.
Đăng bởi vothicamgiang222 vào 14/06/2025 10:44