Những hình ảnh cứ lao vào tôi Xô tôi ngã sóng xoài quên đứng dậy Người người bỏ lại sau bao niềm kiêu hãnh ấy Bao đời thường, bao toan tính, mưu mô
Họ đứng về đây dưới cùng một ô Cùng ánh mắt ai cũng nhòe những lệ Chỉ bước chân cứ rụt rè lặng lẽ Họ đối với nhau bằng nghĩa đồng bào
Thử hỏi, trên trái đất này, từ trước tới nay Bao dân tộc, bao văn minh, bao đế chế Được mấy lần, một dân tộc đã làm như thế Cúi mình để xưng danh hai chữ: Đồng bào
Hôm nay là giỗ đầu tiên Của tình yêu tôi trao em chẵn trọn Tôi đã gửi vào đất mẹ bao dung Nuôi hộ tôi những tinh khôi, tôi đi Hôm nay là giỗ đầu tiên Của một thời đại mới Buổi tôi không bao giờ nói dối Và con tim chỉ biết nói yêu thương Hôm nay là giỗ đầu tiên Của một con người đúng nghĩa Đã chết khi em lạnh lẽo Mở phù phiếm ra để lấy cái ân tình Cám ơn em, cho tôi biết mình Biết em, biết nhân tình thế thái Tôi trở về, như được đầu thai lại Chính nơi ta bắt đầu, và tôi kết thúc một…
Tôi chở mênh mông bởi dại khờ Tôi yêu vào chính sự thờ ơ Máu đỏ, tim đen đời bạc lắm Nhân tình nhân nghĩa để làm thơ Người ấy biết tôi có rất nhiều Chân tình, trong sáng, với phiêu diêu Nhưng điều người muốn tôi không có Chân thật vì tôi, thuốc đúng liều
Yêu thương giờ cũng xa rồi Tình xưa có thắm cũng hồi trống tan Vận làm chi nữa bẽ bàng Hồn hoang nắng giãi thây tàn nhúm xương Coi nhau như khách qua đường Vui cười nheo mắt như thường thế thôi
Biết người chắc có giống tôi Tàn đêm nhớ thuở lên trời hái trăng