Trang trong tổng số 26 trang (259 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [23] [24] [25] [26]

Ảnh đại diện

Vodanhthi

.
Bài viết rất hay. Không biết tác giả là ai.
Mở mắt thì chạy theo cảnh
  Nhắm mắt thì chạy theo mộng.
                 (Ngọc Tuyền Hạo)
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

trung30

buồn thế..............
Gió thổi dừa rơi
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Vodanhthi

Bụi

* LÊ MINH PHONG



Có vẻ anh chàng ấy đã mệt mỏi, bởi những cái ngáp đã chứng tỏ điều đó, nhưng bạn đừng tưởng rằng anh ta sẽ bỏ cuộc.

Mỗi sáng mai thức giấc, điều đầu tiên khi mở mắt là ngay lập tức bạn nhìn vào khung cửa kính nơi phòng ngủ, những tia nắng sớm mai thường đậu trên những vòm lá ướt đẫm sương ngoài vườn và khúc xạ vào những tấm kính trên cửa trước khi chúng phóng tới đậu xuống trên hai hàng lông mi của bạn.



Minh họa: Daniela Gioia.



Ngay lập tức bạn đón nhận những tia nắng đó và khi bạn quay đi, không nhìn vào những tia nắng đó nữa, thì anh chàng ấy lại bắt đầu cho một ngày bận rộn.

Thường là vào lúc sáu giờ rưỡi sáng, anh chàng ấy với khăn lau và một xô nước trong veo đứng cuối chân giường chờ đợi bạn. Đôi khi, ngay tại vị trí đó, anh ta hút thuốc hoặc thẫn thờ nhớ lại những giấc mộng đẹp của đêm qua. Khi bạn trở mình với cái ngáp đầu tiên thì đó cũng chính là lúc anh chàng háo hức bắt đầu.

Thường thì như thế, bạn nhìn vào những tấm kính trên cửa trước khi đi vào phòng vệ sinh. Việc này bạn không biết, bạn không để ý, nhưng cái nhìn đầu tiên trong ngày mới bạn đã để lại trên cửa nhà mình một ít bụi, chúng bay ra từ mắt của bạn, thường thì bụi bắt đầu bay ra từ con mắt bên phải hơn là con mắt bên trái.

Và anh chàng ấy sẽ phải lau chùi lại những tấm kính trên cửa bằng chiếc khăn lau màu trắng. Sau đó thì chiếc khăn trắng tinh trên tay anh ta biến thành một chiếc khăn màu nâu dính đầy bụi. Khó khăn bắt đầu gia tăng khi bạn nhìn vào bồn vệ sinh. Bạn thường khạc nhổ vào đó, chưa khi nào bạn chăm chú nhìn vào đó, nhưng thực tế là bạn luôn luôn đưa mắt vào đó trong khi không nghĩ là mình đã làm như thế.

Anh chàng ấy một lần nữa lại phải bịt mũi và lau chùi bụi bẩn trong bồn cầu. Bụi bay ra từ những cái đưa mắt vô tình của bạn. Bất kể bạn nhìn vào đâu thì đó chính là khoảng không gian cần phải lau chùi lại. Anh chàng ấy ít khi ta thán, nhưng rõ ràng anh ta sẽ mệt lử cho đến khi bạn đi ngủ vào mỗi tối.

Điều đáng càm ràm nhất là bạn không bao giờ đi ngủ vào một giờ cố định. Bạn là người vô kỷ luật. Từ khi bạn còn nhỏ, mẹ bạn đã ca cẩm như thế với những người hàng xóm của gia đình.

Những cuốn sách của bạn cũng đã được lau chùi lại một cách cẩn thận từng trang một, rồi bạn đã lật ra những trang sách, mắt bạn đã nhìn chằm chằm vào chúng, và vô số bụi bặm đã bay ra từ mắt bạn, dính lên các con chữ, nhưng bạn không hề hay biết.

Khi bạn vứt cuốn sách xuống bên những chiếc bút chì la liệt trên bàn và đi ngủ thì đó chính là thời khắc anh chàng ấy cầm nó lên, bắt đầu lau chùi lại từng trang một.

Cuốn “Điều bất khả” của John David Barrow là một trong những cuốn làm cho anh chàng ấy ngán ngẩm nhất. Khi bạn lật từng trang và cười ré lên vì thích thú thì đó cũng là lúc anh chàng ấy sợ hãi.

Cuốn sách bự chảng và dày cộp này sẽ khiến anh ta phải làm việc suốt đêm. Khi bạn ú ớ mê sảng trên giường thì đó cũng chính là lúc mồ hôi anh chàng ấy nhỏ xuống và làm cho những hạt bụi vón thành từng cục. Khó khăn lắm mới có thể tẩy xóa hết được.

Tất nhiên anh chàng ấy cũng có thể tranh thủ ngủ một giấc trên ghế sofa trong khi bạn ngáy như trâu trên giường. Nhưng đó là điều hiếm khi xảy ra, bởi con mắt của bạn luôn nhìn vào những đồ vật trong phòng làm việc và phòng ngủ trước khi bạn vùi vào gối.

Hàng chục vật dụng bạn đã nhìn nhưng không hề để ý. Bụi đã bay ra từ những cái nhìn và tất nhiên bạn sẽ cố phủ nhận điều này bởi luôn cho mình là người sạch sẽ.

Tai hại nhất là khi bạn bách bộ trên phố. Ở đó mọi thứ thu hút con mắt của bạn. Kể cả những quả cà chua, khi bạn nhìn vào chúng trong cửa hàng bán rau củ thì ngay tức khắc chúng cũng dính đầy bụi. Và cứ như thế anh chàng ấy lại nhặt lên từng quả một và lau sạch.

Một hôm, trong khi bạn đứng tréo chân và nhìn trộm vào ngực của một cô gái trong của hàng bán sách cũ thì anh chàng tỏ ra ngán ngẩm vô cùng. Bạn đừng tưởng hành vi của bạn không ai biết, thì đúng là không ai biết, nhưng anh chàng ấy biết.

Anh ta gần như ngộp thở khi phải đứng dạng hai chân trên hai bầu vú của cô gái đó để lau sạch bụi trong khi bạn đang giả vờ trả giá cho một cuốn tiểu thuyết dày cộp và nhàu nát mà bạn biết nó chẳng có một chút giá trị nào đối với mình.

Anh chàng ấy gần như điên tiết khi cô gái đó bước đi. Anh ta phải cố bíu vào hai núm vú của cô gái để khỏi trượt xuống dưới lớp da bụng trơn tuột trong khi hai bầu vú cô ấy cứ dập dềnh như sóng mỗi lúc cô nhún nhảy làm dáng trên vỉa hè.

Nói tóm lại là bạn đã giết chết cuộc đời của anh chàng ấy. Bạn đừng nghĩ anh ta rỗi hơi. Chỉ có bạn mới rỗi hơi. Bạn không có quyền nghĩ rằng đó là một hành vi phi lý hay một công việc phi lý và anh chàng ấy đang đam mê thụ cảm cái phi lý. Không bao giờ có điều gì phi lý. Chỉ có bạn mới phi lý.

Khi bạn về già thì anh chàng ấy cũng vẫn theo đuổi bạn. Anh ta có mặt mọi nơi khi bạn bước tới và nhìn lên sự vật.

Bạn cũng chẳng biết bao nhiêu bụi đã bay ra từ mắt mình và bạn cũng chẳng quan tâm rằng anh chàng ấy đã tốn bao nhiêu chiếc khăn lau và đã tốn bao nhiêu nước, cũng như bao nhiêu chiếc xô đã được thay đi.

Bạn cũng chẳng thèm quan tâm rằng thân thể anh chàng ấy ra làm sao. Thường thì bạn thấy anh ta đứng từ xa và nhìn bạn. Người anh ta xanh xao nhưng quần áo thì luôn tinh tươm và đôi mắt thì như nước.

Anh chàng ấy là một kẻ kiệm lời và ít khi ta thán (nếu không cần thiết) về cuộc đời như bạn thường ta thán. Kể cả khi bạn rít lên vì sự xuống cấp của bức “Tình đồng đội”, một bức tranh sơn dầu có từ thời ông nội của bạn, được treo trên tường nhà, thì anh chàng ấy cũng sẽ thản nhiên trước sự lo lắng của bạn, đợi cho đến khi bạn quay lưng đi thì anh ta sẽ lại leo lên và lau chùi nó một cách cẩn thận trong sự im lặng và cam tâm tuyệt đối.

Sáng nay bạn thức dậy sớm hơn, bạn thấy mình già hơn so với mấy năm về trước. Đầu tiên bạn đi nhóm lửa pha trà sau đó ho lụ khụ rồi chống gậy xuống nhà kho, lôi ra mớ báu vật của bạn.

Bạn mân mê chiếc lọ bằng sứ trong tay và bạn bắt đầu lau chùi lại những chiếc hộp bằng gỗ xà cừ đựng đầy chứng chỉ thành tích của bạn và cả những đồng tiền bằng vàng thời Minh Mạng đã cuỗm được vào ngày loạn lạc ở thành nội.

Bạn lau chùi lại chúng trong khi đang nghĩ tới những nơi bạn đã đi qua, những vùng đất đã đến và những dòng sông xanh biếc đã ngắm nhìn. Tất nhiên bạn sẽ không bao giờ quên thân thể của những ả đàn bà bạn đã qua đêm. Bạn hồi tưởng chúng một cách sung sướng như một đứa trẻ đang gặm một cách chậm rãi chiếc bánh quy sữa.

Nhưng bạn không hề biết anh chàng ấy đã phải làm việc như thế nào khi nhìn lên tất cả mọi thứ mà bạn cho rằng chúng rất đáng nhìn. Khó khăn nhất cho anh chàng xấu số đó là phải lau bụi trên các dòng sông mà bạn đã ngắm nhìn.

Bụi cứ chìm xuống rồi lại nổi lên trên mặt nước luôn di động khiến anh ta hoa mắt, chóng mặt suốt một thời gian dài. Tất nhiên anh ta cũng sẽ vô cùng thích thú khi trượt những chiếc khăn lau trên mông của những cô gái nhà quê mà bạn đã qua đêm; anh ta làm công việc đó như một nghệ sỹ tầm cỡ lướt đi trên sân băng trong suốt.

Bây giờ bạn đứng lên và cất mớ báu vật vào chiếc hòm gỗ trong nhà kho, rồi bạn ung dung chống gậy ra vườn hoa trong nắng ban mai tinh khiết. Cũng ngay lúc đó anh chàng ấy lao vào nhà kho và mất gần một tiếng đồng hồ để tìm cách phá khóa cái hòm và lau chùi lại những thứ mà bạn đã lau chùi.

Đừng tưởng là bạn đã lau chúng sạch sẽ rồi thì anh ta sẽ không lau lại nữa. Bạn đã quên mất rằng bạn đã ngắm nghía chúng sau khi bạn lau chúng xong, và trước khi bạn tống chúng vào hòm bạn đã quét lên chúng một lớp bụi từ chính những cái nhìn của bạn.

Nắng trong vườn hoa khiến bạn khó chịu. Bạn lại chống gậy vào nhà, lại ho nữa rồi, thời gian này có vẻ bạn không thể kiểm soát được những cơn ho. Khi bạn ngả người trên chiếc ghế mây cũ giữa nhà thì anh chàng xấu số đó lại đang vật lộn với những bông hoa, những ngọn cỏ ngoài vườn.

Khi bạn ngủ mê đi thì anh ta lại đang bám mình trên trần nhà với chiếc khăn trắng tinh tươm vì bạn vừa nhìn lên chỗ đó trước khi vùi vào giấc ngủ. Nếu khi ngủ mà bạn mơ mình đang nhìn thấy thứ gì đó thì đó cũng là cái cách để bạn hành hạ anh chàng xấu số đó.

Rất khó để anh chàng này xác định được một cách rõ ràng những thứ bạn nhìn thấy trong mơ. Nhưng sớm hay muộn thì tất cả chúng cũng được lau chùi lại một cách cẩn trọng.

Bạn chết vào năm bạn được tám mươi bảy tuổi.

Anh chàng ấy chết sau bạn hai ngày. Anh ta chết trên mộ bạn sau khi anh ta đã cố hết sức kéo hàng trăm chuyến xe bò chở đầy bụi mà anh ta đã thu gom trong suốt cuộc đời của bạn. Anh ta chất chúng trên mộ bạn và đuổi theo bạn khi bạn băng qua con sông đó để bước sang một thế giới mà bạn thường nhầm tưởng là ít bụi hơn.

Khi bạn và anh chàng ấy chuẩn bị để bước sang bờ bên kia thì bụi trên mộ bạn đã biến thành một thứ bùn nhão dưới mưa. Một thứ bùn hôi thối khủng khiếp.

Và ở cuộc sống mới đó, anh chàng này lại tiếp tục lau bụi trên các dòng sông và trong những cơn ác mộng của bạn.
.
Mở mắt thì chạy theo cảnh
  Nhắm mắt thì chạy theo mộng.
                 (Ngọc Tuyền Hạo)
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

gloxinia147

Tác giả truyện ngắn là Alex Chu. Các bạn có thể vào page https://www.facebook.com/pagetruyennganvn để đọc những truyện ngắn hay được chọn lọc kĩ càng hàng ngày nhé :)
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

gloxinia147

NẾU CON CHẾT, MẸ CÓ BUỒN KHÔNG?



- Ki tao ăn với mày nhé! - Nó bốc một nắm cơm cho lên mồm ăn vội, rồi lại miếng nữa.

***

Mùa đông những cơn gió lạnh đang gào thét, rít mạnh trên những cao nguyên đất đỏ badan. Ở nơi đây mùa hè nắng gay gắt như muốn làm mọi thứ bốc cháy, mùa đông thì lạnh thấu xương cùng những cơn gió giữ dội. Thằng bé cố kéo cao cổ áo thêm một chút cho bớt lạnh.

mùa đông lạnh

Nó lần mò đám lá khô dưới những gốc cây cà phê, để tìm những quả cà phê còn xót lại của vụ thu hoạch rụng xuống lẫn vào đám lá khô. Hôm nay được ít quá, ngày nào cũng có người đi mót nên cũng chẳng còn được bao nhiêu.

Trời tối dần gió càng rít mạnh hơn, nó muốn tìm thêm nhưng cũng chẳng nhìn thấy gì nữa, những người đi mót cà phê cũng đã về hết. Nó quay đầu bước về nhà thế nào nó cũng bị mắng.

- Sao hôm nay được ít thế này? Mày lại trốn đi chơi rồi hả!

- Không ạ! Con không có, hết mùa nhặt cà phê rồi mà mẹ!

Chát! Mẹ nó đưa tay tát nó một cái nổ đom đóm mắt, dúi đầu nó xuống.

- Tí tuổi đầu ranh con mà nói dối, sai không nhận lại còn cãi. Hôm nay nhịn cơm cho nhớ, mang giỏ cất xuống nhà ngang!

Nó lủi thủi xuống dưới nhà, nó ngồi co ro dưới hiên . Nó chẳng hiểu sao bị mẹ đối xử như vậy, nó nói thật mà nó rất chăm từ sáng đến trưa cũng chẳng kịp ăn cơm. Gió rít mạnh như vậy, trời lạnh như vậy nhưng nó cũng không dám nghỉ. Chân tay tím tái đi vì lạnh, nó ôm con Ki sát vào người cho bớt lạnh.

Ki vốn là một con chó tây rất khôn, lông trắng dài , Ki luôn luôn quấn quýt với nó không rời.

- Ki à! Hôm nay tao cố gắng lắm, nhưng tao cũng chẳng nhặt được nhiều. Bây giờ cuối mùa hết rồi tao nói nhưng mẹ chẳng tin! Hôm nay ngày mấy nhỉ? Rét lâu thế này rồi chắc chị Linh với em Thắng sắp về nghỉ tết rồi nhỉ!

Con chó như hiểu lời nó, ngước lên rồi liếm vào má nó. Nếu không có Ki chắc nó cũng chẳng biết phải nói với ai cho đỡ buồn nữa, nó quý Ki lắm, Ki là bạn nó.

- Chắc Ki cũng nhớ chị Linh với em Thắng nhỉ? Tao cũng thế!

Trong cả một năm nó thích nhất là tết với nghỉ hè. Không phải vì nó được nghỉ học , nó có được đi học đâu thế nên ngày nào nó chẳng nghỉ. Không phải vì được ăn nhiều thứ và được ăn no, mà vì chị với em nó về. Nó được chơi với chị nó em nó, thế là vui rồi, như thế còn thích hơn là được ăn no. Những ngày đó vui lắm, đi đâu cả ba đứa cũng đi với nhau, mà cả Ki nữa. Nó lại càng nhớ chị và em nó.

- Thằng Quốc đâu vào đây tao bảo!

Tiếng mâm bát dọn dẹp, hình như mẹ nó gọi nó cho vào ăn cơm. Nhắc đến mới nhớ nó đói, từ sáng đến giờ nó vẫn chưa được ăn cơm. Nó buông con Ki ra , vui vẻ đứng dậy chạy nhanh vào nhà.

- Dạ!

- Bưng ra cho con Ki nó ăn, cho mày nhịn một bữa cũng không chết được cho chừa cái tội nói dối, nuôi loại như mày tốn cơm!

Mặt nó đang tươi tỉnh, nghe thấy vậy tối sầm lại. Nó lững thững bưng chậu cơm ra ngoài đặt xuống. Hình như mẹ yêu con Ki hơn cả nó thì phải.

Mẹ nó đối xử với nó trước đây cũng đâu có tệ như vậy, nhưng từ khi bố nó mất, mẹ nó chuyển từ Đà Nẵng vào đây làm vườn cà phê. Nó vốn không phải con đẻ của mẹ nó, là đứa con rơi mẹ nó nhặt được từ lúc nó còn nhỏ nên nó cứ nghĩ mẹ là mẹ của nó.

nó không phải là con ruột của mẹ nó

Kể thằng bé cũng ngoan, chịu khó nghe lời dù mẹ đánh mắng thế nào cũng không ngỗ ngược cãi lại. Chị với em nó được gửi lên thành phố học, chỉ có nó phải ở nhà phụ mẹ làm cà phê.

Con Ki nhổm dậy, vẫy đuôi chạy đến chậu cơm ăn. Ki đang ăn, lại ngửng đầu lên, hình như nó cũng biết chủ nó cũng đói chưa được ăn cơm. Ki không ăn nữa chạy đến chỗ nó, rúc đầu vào lòng nó.

- Ki thương tao hả? Thôi mày ra ăn đi, tý nữa thể nào mẹ cũng cho tao ăn thôi!

Nó xoa đầu con chó, rồi đứng dậy bưng chậu cơm đặt trước mặt con chó.

- Này mày ăn đi!

Con Ki nhìn nó.

Ọc...Ọc . Tiếng dạ dày nó sôi lên, đói quá từ sáng đến giờ nó vẫn chưa được ăn gì, trời lại lạnh nữa nên cái đói nên cái đói lại càng rõ hơn. Nó ngồi xuống ôm cái bụng đang biểu tình, đã đói nhìn thấy đồ ăn trước mặt lại càng đói hơn. Nó quay đầu đi.

- Ki! Mày ăn đi không tao ăn hết đấy!

Nhưng nó rất đói, hay là... nhưng không, nó không thể làm thế được, mẹ biết mẹ sẽ mắng nó, có khi còn cho nó nhịn ăn vài ngày cũng nên. Nhưng mà nó đói lắm hoa hết cả mắt rồi, thôi kệ vậy, nó nhìn quanh không thấy mẹ nó đâu.

- Ki tao ăn với mày nhé!

Nó bốc một nắm cơm cho lên mồm ăn vội, rồi lại miếng nữa. Cơm khi đói dù cơm thừa cũng thật ngon, Ki vẫy đuôi cùng ăn với nó. Thế là một chậu cơm thừa, chủ một miếng chó một miếng...

Hôm nay trời lại mưa to, lạnh lắm mẹ nó lại còn bị ốm nữa. Trời lạnh như vậy mà trán mẹ nó rất nóng, nó sợ lắm hình như mẹ nó rất mệt thì phải. Nó nhớ lần trước em Thắng cũng nóng như thế này, chị Linh bảo nó nếu ốm phải uống thuốc, nếu không uống thuốc có thể bị chết.

Nó sợ lắm, nó không muốn mẹ chết, dù mẹ hay đánh nó mắng nó nhưng nó vẫn yêu mẹ nó lắm. Nó tìm nhưng không thấy thuốc đâu cả, nó sẽ đi mua. Trời tối quá, con đường từ vườn cà phê đến thị xã rất xa, nhưng nó không sợ nó phải đi mua thuốc cho mẹ. Mưa làm cho con đường đất đỏ khó đi, nó trượt ngã nhưng rồi nó lại đứng dậy, nó phải nhanh đi mua thuốc cho mẹ.

Từng đợt nước mưa cứ tạt vào người nó làm nó cay mắt, lạnh thấu xương. Nó cố đi thật nhanh, mẹ đang chờ nó. Mãi cuối cùng nó cũng đến được cửa hàng thuốc trong thị xã, trời đã khuya rồi mưa to người ta đã đóng cửa. Nó đập cửa gọi.

- Cô ơi! Cô ơi!

Mưa ở ngoài vẫn rất lớn, trong cửa hàng thuốc ánh đèn được bật sáng. Thấy ánh đèm mắt nó sáng lên gấp gáp.

- Cô ơi! Mẹ cháu nóng quá!

Chủ cửa hàng thuốc mở cửa thấy thằng bé vội nói:

- Cháu đứng vào đây mưa to lắm!

- Cô ơi mẹ cháu nóng quá! Cô bán cho cháu thuốc đi cô! Cô ơi nhanh lên!

- Mẹ cháu bị sốt rồi bây giờ cô đưa cháu thuốc cháu về cho mẹ ăn chút cháo hoặc cái gì đó rồi uống hai viên thuốc hạ sốt này. Nếu không đỡ mà vẫn nóng thì cháu phải gọi ai đó đưa mẹ cháu đến trạm y tế xã ngay rõ chưa?

- Dạ!

Thằng bé cầm gói thuốc bọc trong túi ni lông ôm chặt vào lòng cho khỏi ướt, nó chạy nhanh trong cơn mưa. Bây giờ mà đi đường khe đá sẽ nhanh hơn nhưng rất nguy hiểm, trời tối lại mưa rất to nữa rất dễ ngã xuống khe. Nó không sợ, nó phải mang thuốc về cho mẹ. Mưa làm cho mọi thứ mờ mịt hơn, nó cố gắng bước thật nhanh.

nó chạy vội trong mưa

Oạch!

Nó trượt chân ngã, những hòn đá làm trầy người nó. Đau quá! Nước mưa làm máu nó chảy nhiều hơn, nó cố đứng dậy. Cuối cùng nó cũng về đến nhà, nó lạnh lắm mấy vết rách cũng chẳng còn thấy đau nữa vì nó rất lạnh. Mắt nó muốn nhắm lại, chân không muốn bước nữa. Nhưng mẹ nó phải uống thuốc, nó đặt tay lên trán mẹ nó vẫn rất nóng.

Bát cháo trên bàn đã nguội, mẹ nó vẫn chưa ăn. Nó nhớ cô bán thuốc bảo phải cho mẹ nó ăn mới được uống thuốc, nó cố gọi mẹ nó dậy. Hình như mẹ nó rất mệt, mở mắt ra nhìn nó thôi nước mắt mẹ nó chảy ra. Nó xúc một thìa cháo đưa lên miệng cho mẹ, nhưng mẹ nó lắc đầu.

- Mẹ ơi ! Mẹ phải ăn thì mới uống thuốc được, con sợ lắm, mẹ ơi mẹ ăn một miếng thôi!

Nước mắt nó cứ thi nhau chảy xuống, nó sợ lắm, mẹ nó không ăn thì làm sao có thể uống thuốc. Nhìn nó mẹ nó cũng cố ăn hai thìa cháo. Nó vội đi lấy nước để mẹ uống thuốc, cái chân đau của nó vì ngã lúc mua thuốc. Đau quá, nó vấp ngã, cái cốc nước vỡ tan, mảnh vỡ cứa vào tay nó.

Mặc kệ nó đứng dậy đi lấy cốc khác, mẹ nó uống thuốc rồi, nhưng nó vẫn sợ lắm, sợ mẹ nó không khỏi thì sao. Nó kéo chiếc chăn bông đắp cao lên một chút cho mẹ bớt lạnh. Nó thấy nhức đầu, mọi thứ chao đảo, người nó hình như rất lạnh, lại còn đau nữa. Chân cũng đau, tay cũng đau, nhưng đầu nó đau hơn nữa. Nó ngã xuống.

Mẹ nó uống thuốc ngủ một lúc thấy đỡ mệt hơn, nhưng vẫn rất mệt. Hình như lúc đau ốm làm con người ta mềm lòng hơn thì phải, mẹ nó thấy mình hình như đối xử hơi nghiệt ngã với nó. Nó vẫn còn rất nhỏ đối xử với nó như vậy nhưng khi mình ốm, nó vẫn lo lắng chăm sóc cho mình khi ốm.

Mẹ nó đưa mắt nhìn quanh phòng nhưng không thấy nó đâu, chẳng biết nó chạy đi đâu nữa. Mẹ nó muốn uống nước , với tay lấy cốc nước để trên bàn nhưng hết nước. Cố ngồi dậy đi lấy nước, thì mẹ nó thấy nó đang nằm dưới sàn nhà, môi tím lại. Nó bị sao vậy, mẹ nó vội xuống giường đỡ nó lên, quần áo nó ướt sũng người nó rất lạnh.

Vội bế nó lên giường, mở tủ lấy bộ quần áo khô thay cho nó. Tìm mãi nhưng chỉ thấy vài chiếc áo mỏng manh, mẹ nó sững người. Hình như rất lâu chưa mua cho nó quần áo mới, lạnh như vậy, mẹ nó vội lấy quần áo của Thắng thay cho nó.

Nó rất lạnh nhìn những vết thương mẹ nó bật khóc, những vết thương này là vì nó vội đi mua thuốc mà ra. Nó run lên từng hồi vì lạnh, không hiểu sao mẹ ôm nó vào lòng. Đã rất lâu rồi nó không được mẹ ôm vào lòng như vậy. Mà hình như mẹ chưa ôm nó bao giờ mẹ chỉ ôm chị Linh với em Thắng thôi.

-  Chị Linh ơi! Bao giờ chị về chơi tết cả em Thắng nữa. Em nhớ chị với Thắng lắm, em ở nhà mẹ không đánh, không mắng em đâu. Mẹ yêu em chị nhỉ, mẹ đẻ ra em với chị với em Thắng mà!

Ừ! Đúng rồi nó là con mình mà sao mình đối xử vối nó như vậy!

Mẹ cũng không biết sao mình làm như vậy, mẹ đã nuôi nó từ tấm bé bằng dòng sữa của mình mà. Từng giọt nước mắt mẹ rơi nóng hổi, mẹ ôm nó thật chặt mẹ muốn xin lỗi nó thật nhiều. Nó vẫn run lên trong lòng mẹ, nhưng hình như môi nó mỉm cười. Nó có cảm giác được mẹ ôm trong lòng, ngoài trời mưa vẫn nặng hạt dữ dội, như muốn rửa trôi tất cả.

mẹ ôm chặt nó vào lòng

Mẹ nó thiếp đi nhưng vẫn ôm chặt nó trong lòng, khi tỉnh dậy mẹ muốn hôm nay nấu cơm cho nó ăn. Mẹ muốn nấu cho nó thứ nó thích ăn nhất, nhưng mẹ cũng chẳng biết nó thích ăn gì. Chuyện nói ra chẳng ai tin, mẹ không biết con mình thích ăn gì. Mẹ nó thấy mình hình như đã đối xử vói nó quá tệ, từ giờ trở đi sẽ khác mẹ nó tự bảo vói lòng mình như vậy.

- Quốc! Quốc! Dậy đi con muốn ăn gì hôm nay mẹ nấu cho!

Nhưng có gì đó không ổn, nó không trả lời, gương mặt nó trắng bệch. Nó đã đi đi đến một nơi rất xa, nhưng gương mặt nó hình như hơi mỉm cười. Vì nó có cảm giác được mẹ ôm vào trong lòng.

Alex Chu

*Nguồn: https://www.facebook.com/pagetruyennganvn
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Nguyệt Thu

@gloxinia147: Cảm ơn bạn về việc đã góp lên diễn đàn Thi viện những truyện ngắn hay. Tuy vậy, NT xin nhắc bạn mấy điều nhỏ sau:

- Các truyện ngắn bạn sưu tầm và đăng trên diễn đàn Tình yêu và cuộc sống, NT đã chuyển hết vào đây. Thi viện không cho phép tạo chủ đề rải rác và cho từng truyện như bạn đã làm. Bạn hãy post tiếp các truyện bạn sưu tầm vào đây nhé.

- Cũng xin lưu ý thêm bạn về việc trình bày bài đăng. Bạn hãy cố gắng chăm chút cho các truyện ngắn mình đăng lên theo những gì mà bạn thấy bạn Vodanhthi đã làm với các bài đăng của bạn ấy và nhớ ghi tên tác giả của từng truyện. Đó là sự tôn trọng cần thiết với tác giả và luật bản quyền, bạn ạ.

Chúc bạn vui cùng Thi viện.
NT
"Hương Giang nhất phiến nguyệt
Kim cổ hứa đa sầu"
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Vodanhthi

Con dê của ông Séguin

* ALPHONSE DAUDET



Mãi mãi rồi anh cũng sẽ không đổi tính, anh Gringoire (1) ạ.

Sao! Người ta cho anh một chân ký giả trong một nhật báo giá trị ở Paris, thế mà anh cả gan từ chối….Nhưng anh hãy nhìn cái áo thủng kìa, cái quần xốc xếch kìa, gương mặt gầy kêu đói kìa. Ấy thế mà, đấy là nơi mà sự say sưa những vần thơ đẹp đưa anh đến! Đấy mười năm tận tụy phụng sự thi ca để rồi chỉ có được bấy nhiêu. Mãi rồi anh không xấu hổ ư?

Anh đi làm ký giả đi, đồ ngu! Anh làm ký giả đi! Anh sẽ lãnh được những đồng tiền hoa đẹp, anh ăn ở nhà hàng Brébant, và anh có thể hiện diện trong các buổi công diễn đầu (2), với ngòi bút mới giắt trên mũ bẹt.

Không à? Anh không muốn à? Anh muốn sống tự do tuỳ thích cho đến suốt cuộc đời ư? Vậy, anh hãy nghe qua câu chuyện “ Con dê của ông Seguin ”. Rồi anh sẽ thấy muốn sống tự do có lợi hại gì.

http://i739.photobucket.com/albums/xx31/vodanhthi_photos/VHVN/Thi%20-%20van/00000_zps1b0595e8.jpg



Ông Seguin không lần nào được may mắn với bầy dê.

Ông mất chúng cùng một cách như nhau; một buổi sáng đẹp trời, chúng bứt đứt dây, đi lên núi, và trên ấy, chó sói ăn thịt chúng. Không có những cái vuốt ve của chủ, không nỗi sợ chó sói, không gì giữ chúng. Hình như đó là những con dê độc lập muốn sống tự do, giữa khoảng trời to rộng với bất cứ giá nào.

Ông Seguin tốt bụng, không hiểu tí gì về tính tình mấy con vật của mình, lấy làm buồn khổ lắm.

Ông nói:

- Thế là xong, dê chán ở nhà ta, ta sẽ không giữ được con nào.

Tuy vậy, ông không nản lòng. Và sau khi mất sáu con dê cũng cùng một cách như nhau, ông bèn mua một con thứ bảy. Có điều phen này, ông cẩn thận lựa con thật nhỏ để nó dễ quen ở lại nhà ông hơn.

Ôi! Gringoire ạ, con dê con của ông Seguin xinh làm sao? Nó xinh làm sao với đôi mắt dịu hiền, chòm râu con ngạo nghễ, đôi vó đen và bóng, đôi sừng có vằn ngang và lớp lông dài trằng như cái áo choàng phủ ngoài thân mình nó. Nó cũng gần dễ thương như con dê nhỏ của Esméralda, anh có nhớ không, Gringoire? Và lại ngoan, mơn trớn, để cho vắt sữa mà không động đậy, không đặt chân vào đĩa ăn. Một con dê thật đáng yêu….

Sau nhà ông Seguin có một thửa vườn với vòng rào hoa trắng. Ông để cô khách mới của mình ở đó. Ông cột nó vào một cây nọc, ở nơi đẹp nhất của sân cỏ, cẩn thận để cho nó một quãng dây dài và thỉnh thoảng ông đến thăm chừng xem nó có vừa ý không. Con dê rất lấy làm sung sướng và gặm cỏ một cách sẵn lòng quá, khiến ông Seguin vui dạ. Tội nghiệp, ông nghĩ:

- Hừ, mãi tới giờ mới có một con không chán nhà mình.

Ông Seguin lầm, con dê của ông đâm chán.

Một hôm nó nhìn ngọn núi, tự nhủ:

- Trên ấy hẳn phải là thích lắm; tung tăng trên bãi cỏ hoang không có cái sợi dây quái ác này cưa cổ mình thì thật là thú! Lừa hay bò gặm cỏ trong một vòng rào thì được. Với dê, cần phải có nơi khoáng đạt cho chúng.

Từ khi ấy, cỏ trong vòng rào đối với nó có vẻ nhạt nhẽo. Nó đâm chán nản. Nó gầy dần, sữa ít đi. Nhìn nó mà thương hại, suốt ngày nó kéo căng sợi dây, đầu quay nhìn về phía núi, mũi hỉnh ra, miệng kêu bê bê…một cách buồn bã.

Ông Seguin thấy rõ con dê của mình có một cái gì, nhưng ông không biết cái gì đó như thế nào….Một buổi sáng, ông vừa vắt sữa xong, dê quay lại ông và nói bằng thổ ngữ của nó:

- Ông nghe tôi, ông Seguin ạ. Tôi chết mòn ở nhà ông, ông hãy cho tôi lên núi đi.

Ông Seguin kinh ngạc, kêu lên:

- Trời ơi! Cả nó nữa – và thoắt cái ông đánh rơi cái đĩa; rồi ngồi phệt xuống cỏ bên cạnh dê, ông hỏi:

- Sao, Blanquette, mày muốn bỏ tao à?

Và Blanquette đáp:

- Phải, ông Seguin ạ.

- Ở đây mày thiếu cỏ ư?

- Không phải thế đâu ông.

- Hay có lẽ dây cột mày ngắn quá, mày có muốn tao nới dài ra không?

- Không phải phiền, ông Seguin ạ.

- Thế mày cần gì? Mày muốn gì?

- Thưa ông Seguin tôi muốn đi lên núi.

- Nhưng, khốn nạn, mày không biết trên núi có chó sói sao? Khi nó đến, mày sẽ làm gì?

- Thưa ông Seguin, tôi sẽ húc nó.

- Sói nó sợ quái gì sừng của mày. Nó ăn mất của tao nhiều con dê sừng mạnh hơn mày….Mày biết đấy, con dê Renaude già ở đây năm rồi. Nó đánh nhau với sói suốt đêm…rồi đến sáng sói ăn nó mất.

- Tội nghiệp bà Renaude. Nhưng không sao ông Seguin ạ, ông hãy để cho tôi lên núi đi.

- Chúa ơi! Sao mấy con dê của tôi lại lạ vậy – ông Seguin nói - Lại thêm một con sắp bị sói ăn mất của tôi thôi. Hừ không, không được. Dù mày không muốn, tao vẫn cứu mày, con khốn! Và để phòng mày bứt đứt dây, tao đem nhốt mày trong chuồng và mày sẽ ở mãi trong đó.

Nói xong ông Seguin mang dê vào một cái chuồng tối đen, ông khoá trái cửa lại. Không may, ông quên mất cửa sổ và ông vừa quay lưng là con bé bỏ đi.

Anh cười, phải không Gringoire? Phải tôi tin thế; anh thì anh theo phe dê chống lại ông Seguin tử tế….Rồi lát nữa, xem anh có cười không.

Khi con dê trắng lên núi, ai nấy đều vui thích. Không bao giờ, mấy bác thông già lại thấy con vật xinh xắn như vậy. Người ta tiếp đón nó như một bà hoàng nho nhỏ. Bọn cây dẻ cúi sát xuống đất để vuốt ve nó với đầu cành.

Bọn nhược thảo vẹt ra trên lối nó đi và cố hết sức tiết mùi thật thơm. Tất cả núi tưng bừng đón nó.

Anh Gringoire thử nghĩ, con dê của chúng ta sung sướng biết mấy! Không dây cột, không nọc….không gì ngăn nó nhảy nhót, gặm cỏ tùy thích. Ở đây mới thật có cỏ, cứ ngay trên sừng ấy, bạn ạ…và cỏ, chao, sao mà ngọt ngào, mỏng sợi, có khía do hàng ngàn thảo mộc hợp thành. Thật là khác hẳn với cỏ non trong vòng rào. Và còn hoa ấy à!…. Nhưng hoa chuông to xanh, những hoa ngón tay sắc tía cánh dài, cả một rừng hoa dại tràn đầy vị ngọt dễ say.

Con dê trằng dở say dầm mình trong rừng hoa, hai chân đưa lên trời và lăn dài theo lề đất, chung lộn với những chiếc lá rơi và mấy trái dẻ. Rồi đột nhiên nó chồm phắt ngay dậy. Hấp! Nó đi kìa, đầu lủi tới trước, qua các quãng đất rậm cây và các bụi ngâu, khi trên đỉnh, lúc tận dưới hố sâu, ở trên, ở dưới, khắp nơi nơi…Người ta tưởng có đến mười con dê của ông Seguin trên núi.

Vì con Blanquette, nó chẳng sợ gì cả.

Nó nhảy phắt một cái qua những khe nước to toé nước mình nó với những hạt bụi ướt và bọt. Rồi mình ướt dầm nước, nó đến nằm dài trên một hòn đá phẳng nào đó và phơi nắng. Có lần tiến đến rìa một đồi cao, một ngọn hoa thơm cắn ở miệng, nó nhìn thấy phía dưới, phía dưới hẳn, trên cánh đồng, ngôi nhà của ông Seguin với vòng rào phía sau. Cảnh ấy khiến nó cười ra nước mắt:

- Nó bé làm sao! Sao mình lại có thể ở trong ấy được?

Thương hại con bé, thấy mình đứng trên cao quá, nó tưởng ít nữa mình cũng to bằng thế giới.

Nói chung, với con dê của ông Seguin đó là một ngày tươi đẹp.

Khoảng giữa trưa, chạy loanh quanh sang phải sang trái, nó rơi vào giữa một đàn hươu đang cắn một cây nho dại một cách ngon lành. Cô bé của chúng ta gây xao động. Người ta nhường cho cô, nới tốt nhất trên cây nho và tất cả các ông đó đều rất lịch sự.

Thình lình gió mát lại. Núi trở màu tím, chiều đến rồi.

- Chiều rồi! - Dê bé tự nhủ, và nó dừng lại, hết sức ngạc nhiên.

Phía dưới, đồng ruộng chìm trong sương mù. Vòng rào của ông Seguin biến mất trong làn sương và người ta chỉ còn thấy mái nóc nhà con với một ít khói. Dê lắng nghe tiếng chuông con của bầy thú người ta xua về và lòng cảm thấy buồn bã….Một con chim rừng bay về ngang chạm cánh vào nó. Nó rùng mình….rồi có tiếng tru dài trên núi:

Hu!….Hu!….

Nó nghĩ đến chó sói. Suốt ngày, con bé dại không nghĩ đến điều đó. Cùng một lúc, một tiếng còi vang xa tít trong thung lũng. Đó là ông Seguin tử tế kia đang cố gắng một lần chót.

Hu!….Hu!….

- Trở lại! Trở lại đi! - tiếng còi kêu vang.

Blanquette rất muốn trở về. Nhưng nhớ tới nọc, sợi dây, vòng rào, nó nghĩ bây giờ thì nó không thể thích hợp với đời sống đó nữa và hay hơn là nên ở lại….

Tiếng còi không rít lên nữa….

Dê nghe phía sau có tiếng lá sột sạt. Nó quay lại và thấy trong bóng tối hai lỗ tai ngắn, thật thẳng, với đôi mắt sáng ngời: con sói.

Sói ngồi chồm hổm ở đấy hình dạng to lớn và im lặng, nó nhìn con dê trắng con và như nếm dê trước. Vốn biết rất rõ mình sẽ ăn được dê, con sói không vội vàng gì. Chỉ khi dê quay đầu lại, nó mới cười một cách hung ác.

- Ha! Ha! Con dê của ông Seguin.

Và nó thè cái lưỡi to tướng đỏ lói, liếm đôi mép đen nhánh của nó.

Blanquette thấy mình nguy mất rồi. Trong khoảng khắc, nhớ tới câu chuyện bà lão Renaude đánh nhau suốt đêm với sói để rồi sáng bị ăn thịt, dê tự nhủ có lẽ tốt hơn để cho sói ăn mình ngay cho rồi; rồi đổi ý, nó đứng giữ thế thủ, đầu cúi xuống, sừng đưa ra trước, không hổ danh là con dê can đảm của ông Seguin….Không phải nó có hy vọng giết chết sói – dê không giết sói được - nhưng chỉ để xem nó có thể cầm cự lâu bằng dê già Renaude không….

Bây giờ, con quái vật tiến lại và đôi sừng con xông tới.

Con dê bé can đảm làm sao! Nó húc thật là hết lòng! Hơn mười lần – tôi không nói ngoa – Gringoire ạ, nó buộc con sói phải thối lui lại để lấy hơi thở. Những lúc đình chiến trong giây phút ấy, con tham ăn vội vã ngắt một ngọn cỏ thân yêu rồi trở lại trận chiến, miệng đầy cỏ….Như thế kéo dài suốt đêm. Thỉnh thoảng con dê của ông Seguin nhìn những vì sao nhảy nhót trên bầu trời trong sáng và nó tự bảo:

- Miễn mình cầm cự được đến tảng sáng.

Lần lượt các vì sao tắt đi. Blanquette húc nhanh hơn, con sói cắn mạnh hơn. Một ánh sáng nhạt hiện lên ở chân trời, tiếng gáy rè rè của một con gà vẳng lên từ một cánh đồng cỏ.

Con vật đáng thương tự bảo:

- Được rồi!.

Nó chỉ đợi đến sáng ngày để mà chết: và nó duỗi dài trên đất, trong bộ lông trắng đẹp lấm đầy máu.

Bấy giờ con sói xông lên mình dê và ăn thịt nó.

Giã biệt Gringoire!

Câu chuyện mà anh nghe không phải là một truyện tích tôi tưởng tượng ra. Nếu có đến xứ Provence, các nông gia của chúng tôi sẽ hay kể với anh về con dê của ông Seguin đánh nhau suốt đêm với sói và rồi đến sáng con sói ăn thịt nó mất.

Anh nghe tôi rõ chứ, Gringoire?

Và rồi đến sáng con sói ăn thịt nó mất.



Chú thích:

1. Pierre Gringoire là một thi sĩ thực sự sống vào đầu thế kỷ thứ 16 . Victor Hugo đã tạo ông thành một trong các nhân vật trong tiểu thuyết Notre Dame de Paris. Với Théodore de Banville, Gringoire thành một vai chính trong một vở kịch của ông. – Hình ảnh hai nhà văn phác lên về Gringoire là hình ảnh một anh chàng đói rách, điều đó không đúng sự thật.

2. Buổi công diễn đầu của một vở kịch.

Nguồn: http://vnthuquan.org/
Mở mắt thì chạy theo cảnh
  Nhắm mắt thì chạy theo mộng.
                 (Ngọc Tuyền Hạo)
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Vodanhthi

Mắc cạn

* BẢO NINH



Vào thời của Túc và Hảo, bỏ nhau dù đã dễ hơn xưa nhưng chưa thể dễ bằng thời bây giờ của thế hệ trẻ. Hồi đó, Hảo Túc thuận vợ thuận chồng đến thế, đồng lòng đâm chung một lá đơn đánh máy, xưng chúng tôi, không nguyên không bị, cùng nhau thống nhất duyên cớ, lại còn cùng nhau chịu mọi tốn kém, vậy mà sự chia ly cũng rất lùng nhùng.

http://i739.photobucket.com/albums/xx31/vodanhthi_photos/VHVN/Thi%20-%20van/0book_zps1788b6d3.jpg



Vợ chồng sát cánh đợi chờ, mất biết bao nhiêu là công phu, nghị lực và phí tổn, mãi hoài rồi mới tới được cái ngày thu ĐẸP TRỜI ẤY. HAI NGƯỜI ĐÃ CÓ TRÁT TRIỆU HẦU TÒA. Ở ĐÓ, SAU KHI NGHE THÊM MỘT LƯỢT NỮA LỜI BÀ CHÁNH ÁN KHUYÊN răn, can gián, hòa giải, anh chị được cầm lấy bút, và bấy giờ mới thực sự là lần chót chữ ký của Hảo của Túc nằm chạm nhau.

Ðôi lứa đã rẽ duyên lẳng lặng ra về song cũng vẫn chưa thể ngay tức thì đôi ngả. Chiếc xe đạp sắm hồi mới cưới giờ đã bệ rạc, trèo trẹo nghiến răng, Túc và Hảo một lần chót lai nhau dọc phố. Từ tòa án về nhà đường xa năm cây số, và tuy rằng Hà Nội ngày thu đẹp trời thật đấy nhưng với ai chứ với họ thì thời tiết sao mà tức thở, nồng nực, oi ngột, nắng chang chang.

Hỏi rằng vì sao ở đời có sự yêu nhau, vì sao không đâu người này lại chọn người nọ, từ lạ hoắc lạ huơ tự dưng nhập một vào nhau đàn ông đàn bà, ai mà có thể trả lời. Cũng vậy, thiên hạ thôi nhau, không thương nhau nữa, đường ai nấy đi, nào có bởi can cớ gì.

Xửa xưa, Túc Hảo sơ khởi đánh bạn khi đang cùng nhau trên tàu liên vận. Cả hai cùng xa Hà Nội năm lên mười tám. Vì cùng là con độc nên không phải nhập ngũ, lại học giỏi đỗ cao nên Túc được chọn đi Tây. Hảo thì không giỏi mấy, nhưng thuộc diện ưu tiên. Tình bạn bè của hai người ra đời từ trong tình cảm chung của tập thể đoàn lưu học sinh nô nức mừng vui rời ga Hàng Cỏ. Sang tới Bằng Tường, chuyển qua các toa tàu Trung Quốc rộng rãi, sạch sẽ, tiện nghi, thật sướng, còn vui hơn. Năm ấy chưa ai có thể biết trước được là cuộc chiến tranh khốc liệt sẽ chấm dứt vào cuối mùa xuân năm sau, chỉ khấp khởi biết rằng hành trình này đây đang rộn ràng đưa mình từng cây số một rời xa đất nước nghèo khó, nặng trĩu gian nguy. Cũng năm ấy, ở nước bạn, Cách mạng Văn hóa đã vào hồi thoái trào và đoàn tàu chở lưu học sinh không gặp một mảy may rắc rối. Hảo và Túc chính thức lọt vào mắt nhau từ khi cùng ngồi trong một toa tàu.

Ngay sau đấy tình cảm của hai người lại run rủi có được một sự tình cờ. Túc với Hảo cùng bị giữ lại ở bệnh viện cửa khẩu, không theo đoàn được. Túc thì do tuổi đã gần đôi mươi mà lên quai bị, Hảo thì phải chữa trị chứng ngứa tha từ hồi đi sơ tán bên nhà sang. Hai người cùng xuất viện, và trên chuyến tàu xuyên Siberia, họ bé bỏng lọt thỏm giữa những hành khách đồ sộ người Nga.

Sáu năm xa nhà, hai người được sống kề, nhưng không quá cách biệt. Hảo học ở Azerbaijan, Túc ở Armenia. Thư từ, điện thoại thường xuyên, nghỉ hè nghỉ đông đều đặn qua lại. Trước khi về nước, Túc sang hẳn Baku phụ Hảo lo cái thùng hàng gửi tàu biển. Bấy giờ đã mất nẻo về theo đường xe lửa, hai người thu xếp bay cùng một chuyến.

Tuy chưa đến độ phải cuống quýt cưới ngay khi vừa đáp xuống sân bay Nội Bài, họ cũng không quá chùng chình ngâm nga. Tìm hiểu nhau rồi lấy nhau là lẽ đời cần thiết. Túc có căn hộ khu tập thể hăm tư thước vuông thừa kế của song thân đã qua đời, còn Hảo thì tuy ruột thịt đều đã vào hết Sài Gòn nhưng bù lại có ông cụ làm lớn, từ tận trong đó vẫn đủ lực với ra thu vén hai chỗ công tác rất dễ chịu tại Hà Nội cho cả cô con gái lẫn chàng tân lang.

Sau hôn lễ, cao điểm tình yêu dịu đi hơi mau. CƯỜNG ĐỘ VỢ CHỒNG THUẦN XUỐNG, NHẬP RẤT NHANH VÀO NHỊP SINH NHAI NGÀY QUA NGÀY. NHƯNG NÓI CHUNG AI MÀ CHẲNG THẾ. Ở ĐỜI NÀY THẬT RA SỰ trăng mật của các lứa đôi không hừng hực cuồng náo, không nồng cháy xoắn xuýt, không kỳ thú lâu la như người ta tưởng. Có cặp chỉ trong cái nhoáy. Như Túc với Hảo là vừa phải.

Thiên hạ thường than là tháng ngày gang tấc kỳ tình, thời gian chẳng chóng chẳng chầy. Ðiều độ ổn định, một lòng xin được hai chữ bình an, cuộc sống gia đình, hạnh phúc nho nhỏ, thản nhiên vô sự đều trôi. Trông lên chẳng bằng ai, trông xuống chẳng ai bằng mình.

Chẳng hề có điềm xấu. Tịnh không thoáng một triệu chứng nào báo trước. Nông nỗi tuyệt đối vô hình. Trong đơn, trước tòa, Túc và Hảo chẳng một lời đổ lỗi cho nhau, cũng chẳng nại ra chuyện gì từ sự đời từ thế gian. Thế gian ai chẳng như ai, người thân người dưng, xấu tốt dở hay, còn sự đời là sự đời chung, thành phố, cơ quan, khu tập thể, sướng vui, khổ sở, may mắn, vận hạn.

Nhún vai, chịu không cắt nghĩa nổi sự giã đám vô vị giữa Hảo và Túc, những bạn bè từ thuở còn bên Liên Xô đùa rằng đôi uyên ương ấy bắt chước cuộc đổ vỡ diễn ra trên xứ sở yêu dấu của thời thanh xuân du học. Có vẻ như vậy thật. Tuy tổ ấm đã thôi ấm cúng từ lâu rồi, nhưng đúng vào hôm họ chính thức đâm đơn thì đài báo đang ầm lên sự kiện Armenia và Azerbaijan nổ súng giết nhau. Chuyện đục tường và thống nhất nước Ðức gợi ý cho những kẻ có đầu óc hoạt kê gọi vách ngăn được dựng lên theo phán quyết của tòa tách đôi căn hộ Hảo Túc là "bức tường Bá Linh".

Chướng ngại bằng cót ép không dày như bê tông đúc sẵn nhưng đủ bịt bùng. Chi phí vợ chồng cùng chịu. Và dù pháp luật không định rõ nhưng vợ chồng lẳng lặng thỏa thuận, anh ở buồng trong nhường chị buồng ngoài.

Biệt lập, cách bức rành rẽ trong ngoài, tuy nhiên không triệt để. Phần vì kiểu cấu trúc của căn hộ hăm tư thước vuông khu tập thể vẫn buộc Hảo Túc ra vào một cửa, len cùng một lối đi hẹp, thổi nấu một khoang bếp nhỏ tẹo, tắm táp lau rửa và xử lý hàng loạt tình tiết riêng tư khác trong chỉ một ô vuông khít khịt không thể ngăn đôi. Phần nữa vì mùi mè hơi khí của cuộc ăn ở chung bấy năm trời với nhau đã quyện dính, đã bết bám như keo, không cưa ra được, cũng không cách gì quạt thổi cho hả hết.

°°°

Như đã thuật lại ở trên, buổi trưa ấy sau phiên tòa Túc đạp xe lai Hảo trở về khu tập thể, trời rất oi, song không phải do nỗi lòng khiến hai người cảm giác ra thế mà là thời tiết nó thực sự như thế. Ðang quang không gian bỗng sầm lại. Biển mây kìn kìn. Mưa ào xuống khi bánh xe đạp vừa chớm tới thềm.

Mình dính ướt, Hảo vội đi tắm. Túc bật đèn lên và cứ nguyên tóc ướt với vai áo ẩm ngồi xuống đivăng. Anh cắm phích xamôva. Vợ chồng anh chuyên dùng loại ấm này. Nước trà sùng sục sôi rót vào đúng kiểu cốc Nga to đại, dày và nặng, nằm vừa xinh trong cái vỏ bạc có quai, chạm khắc tinh xảo. Uống như vậy, dù không có trà đen, chanh lát với đường viên, nhắm mắt lại, mường tượng ngoài kia tuyết rơi trắng trời.

Liên tiếp những chuỗi sấm lăn rền rền trên mây, nhưng tai Túc vẫn chạm từng tiếng động khẽ trong ngách buồng tắm. Cái gáo nhựa múc nhẹ nước từ thùng phuy ra, chầm chậm xối. Túc gạt cần máy quay đĩa. Triệu triệu bông hồng. Bài hát này Túc luôn thích thật ồn, còn Hảo ưa nghe nhỏ. Túc cho hạ âm xuống một xíu.

Giọng của ca sĩ và bước chân của Hảo đi vào phòng lẫn dưới nền trầm trầm tiếng mưa rơi. Cảm thấy Hảo đang tới rất gần mình, bên bàn, nhưng Túc chẳng ngạc nhiên, chẳng hé mắt nhìn. Ðã từ lâu rồi chẳng một lời với nhau và luôn cẩn thận tránh không bao giờ cùng nhau một chỗ trong phòng, song bây giờ chắc là Hảo đang cần một cuộc nghị bàn, tính toán của nả đồ đạc, chia bôi dứt điểm. Ðể thoáng mặt bàn bày giấy má, Hảo lách cách dẹp nước nôi đi và nhẹ bưng lọ hoa hồng ra bậu cửa sổ.

Một cú sét điếng hồn. Tiếng choang vỡ trên nền nhà. Giọng ca nghẹn cứng lại như là bị giẫm lên, Túc mở mắt. Ðèn đóm tắt ngấm cả.

Hảo lúi cúi nhặt những mảnh vỡ của lọ hoa. Tầng trệt, điện cúp, tối âm âm. Ô cửa sổ sáng đùng đục. Mặt kính ướt lòng ròng, vấy cả những vệt bùn từ sân thềm bắn tóe lên. Sau này, ngẫm lại, Túc không tài nào hiểu nổi tại sao lại diễn ra như vậy. Anh chỉ có thể chắc chắn được một điều là mình không chủ định. Cả Hảo cũng vậy, không hề. Khi ấy Hảo chỉ là đã chạm rất khẽ vào Túc, có ý đề nghị anh dịch ra để chị lượm nốt những mảnh vỡ. Cho nên hoàn toàn là bỗng dưng, vậy thôi, như là trút một tiếng thở dài, Túc nặng nề ôm lấy Hảo. Và ngược lại.

Suốt chiều đó, tối đó, rồi thông đêm, dòng điện không hồi lại. Ngoài trời, mưa khi tạnh khi sầm sầm như thác đổ. Trong bóng tối nhòa mịt của căn phòng, dọc trên đi văng, hai người chẳng ăn, hầu như chẳng uống, hầu như không một lúc nào duỗi ra để có thể tạm rời nhau. Họ riết lấy nhau, chẳng thốt một lời, im lìm mê lịm gần như chết ngất. Có nhiều khúc lặn, cùng nhau bặt thiếp đi nhưng như là sợ lỡ đà nên lại vồi vội cùng nhau hồi tỉnh, lại cùng nhau nín thở sa nữa vào cơn mộng du âm thầm hối hả, nóng bỏng và co giật, rực lên như lửa, mà đời họ chưa từng...

Miên man miệt mài như thế cho tới lúc bất chợt, ánh đèn điện và đoạn cuối của Triệu triệu bông hồng xô Túc ngồi bật dậy, choàng tỉnh. Trời sáng bạch. Hảo đã xách xe đạp ra khỏi nhà từ bao giờ. Túc vơ vội áo quần, ào nhanh vào buồng tắm. Hộc tốc anh chạy bộ đến bến xe buýt.

Sự đời quả thật rất lạ, bỏ vợ thì không được nghỉ việc một hôm nào nhưng bỏ chồng thì được. Buổi chiều, đi làm về, Túc cấm khẩu trước những đảo lộn mới mẻ Hảo đã kịp gọn gàng hoàn tất trong ngày. Vách ngăn giữa hai phòng hiện lên đó như bởi phép mầu. Ðồ đạc thứ thì ở buồng trong vừa khiêng ra, thứ từ buồng ngoài mới chuyển vào, giao hoán, bù trừ, anh được cái này chị giữ cái kia. Rạch ròi từ chiếc bát đôi đũa, sòng phẳng, phân minh, chẳng thể nói được gì nhau.

Thực ra thì Túc cũng gượng có được đôi ba lời, song Hảo không hưởng ứng. Chị không lạnh mặt làm thinh, nhưng giọng chị bình thản, thái độ chị điềm nhiên, như không vậy, chẳng còn vương một gợn nào nữa của cái nông nổi vừa xong nửa ngày một đêm mệt nhoài. Chị quét tước, lau dọn phần căn hộ thuộc sở hữu của anh. Chị là quần áo và sắp xếp lại tủ cho anh. Một thiện chí hững hờ với hàm ý khẳng định đây là lần chót, rằng từ đây mỗi người mỗi phận.
Cố nhiên đã thân ai nấy lo rồi mà vẫn một mái nhà thì hết sức cấn cái. Ngoài bầu dưỡng khí, suốt một thời gian dài hai người vẫn còn phải chung hộ tịch, chung sổ gạo, chung nước trữ trong thùng phuy, chung chạn bát, bếp dầu, chung công tơ điện. Trăm thứ bà dằn của hậu kỳ thời bao cấp. Nhưng bởi vì đều là dân có học, lượng chữ nghĩa đầy ắp, cả hai nhà trí thức đều thấm nhuần lẽ sống phẳng phiu, ý tứ và biết điều của thời ấy, cho nên dù gì vẫn cứ chịu nổi.

Buổi đầu, Hảo cũng khá là dè chừng, chằm chặp phòng thân như thể góa phụ thủ tiết. Về nhà là lao ngay vào buồng mình, dập ngay chốt cửa. Tối, khóa trái. Ðêm xuống cài thêm then sắt. Một bước khỏi buồng cũng phải tươm tất trang phục và đầu tóc như đi ra phố. Chị cố hết sức tránh sự ra đụng vào chạm, nhất là tại những góc có tính công cộng của căn hộ. Nhưng sự cẩn trọng lơi lỏng dần, vì mệt mỏi và vì chẳng cần thiết. Túc rất mực nghiêm ngắn, quá sức đàng hoàng. Bản tính phải đạo và trình độ văn hóa đã giúp anh có được gần như ngay lập tức phẩm chất sáng giá nhất của một người láng giềng, ấy là đức dửng dưng.

Miễn đưa mắt, miễn dỏng tai, miễn can dự này nọ, vô hại ơ hờ, bình chân như vại, Túc có vẻ như là người cuối cùng trong chung cư nhận thấy là Hảo đã mang bầu. Thậm chí, như là lời hàng xóm họ đùa cợt kháo nhau thì bữa ấy khi cô từ nhà hộ sinh trở về, anh chồng cũ đã quá đỗi lấy làm lạ, anh ta tưởng đâu tiếng trẻ oa oa khóc ở mé bên kia vách ngăn là kết quả của một quá trình sinh sản vô tính.
Tất nhiên là thiên hạ người ta cứ thích hài hước cho vui thế thôi chứ tấn hài kịch ấy chẳng hài một tý nào. Sự đời vô cảm có gì mà vui.

Hài nhi chào đời do chửa hoang, mang họ của mẹ, thiếu ngày, kém cân. Mẹ nó lại không có sữa và dường như chẳng biết đường nuôi con. Càng thêm tháng thể trạng của đứa trẻ càng thêm sa sút. Nó khóc đêm khóc ngày, sà sã dai dẳng ẹ ẹ giũa vào tai người ta.

(Mời xem tiếp phần sau)
.
Mở mắt thì chạy theo cảnh
  Nhắm mắt thì chạy theo mộng.
                 (Ngọc Tuyền Hạo)
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Vodanhthi

Mắc cạn

(tiếp theo và hết)

Túc chẳng thể thấy mặt đứa bé ở bên kia vách nhưng anh bị buộc phải thu nhận tỉ mỉ từng nhịp sống ốm oặt của nó. Liền mấy tháng trời anh cố sức chịu đựng. Ban ngày không thể đứng, không thể ngồi, không thể lật nổi một trang sách, buổi tối, canh khuya nằm bên này vách anh triền miên mất ngủ cùng với Hảo nằm bên kia. Anh cảm thấy quá sức tệ hại.

Hôm ấy, một giờ đêm, Túc chồm bật dậy, ra khỏi phòng, đi tới, đẩy cánh cửa phòng ngoài. Cửa không chốt, anh bước vào. Ðèn ngủ đầu giường còn sáng. Một tay vẫn để trên vành nôi nhưng Hảo đã lịm thiếp đi. Trong nôi, con bé vẫn khóc ngằn ngặt. Túc cúi xuống, vén màn, ẵm nó lên. Chỉ một lát là con bé nín. Túc nhẹ chân đi lại trong phòng Hảo, đung đưa vòng tay, khe khẽ lầm rầm, khe khẽ ư ử gì đó trong họng ra điều nựng nịu. Khi Hảo thức giấc, đón lấy con bé đang ngủ ngon trong tay Túc, trời đã sáng hẳn.

Từ đó Túc nghiễm nhiên ra vào buồng Hảo. Không phải anh thường trực ở bên đó nhưng cũng là mỗi tuần vài bận lần sang. Chẳng xin phép gì cả cứ lẳng lặng. Hảo cũng lẳng lặng. Túc có thể ẵm con bé con lên dỗ cho nó khỏi quấy, có thể ngồi thừ ra bên nôi nhìn ngắm nó chơi hoặc là cho nó ngủ. Có thể ngồi một chốc hay có thể ngồi nán cả giờ, kệ, Hảo chẳng bảo sao. Tất nhiên không phải tuyệt đối chẳng nói chẳng rằng, thi thoảng họ vẫn đôi điều này nọ trao đổi về cái răng sữa mới mọc của con bé, về sự trán ấm trán mát, về cháo, về bột, về các thứ thuốc men của nó. Nhưng chỉ thế thôi, không bao giờ lan sang chuyện khác, nhất là không khi nào họ đả động nửa lời tới cái ngày thu ướt át tầm tã mưa rơi năm rồi.

Nhẫn cưới tháo ra cất đi, sinh con, Hảo phải mang bán. Ðồ đạc trong phòng cứ vợi dần. Bên kia vách, phòng của Túc cũng vậy. Trừ những của vứt đi, bao nhiêu món đồ có giá sắm từ bên Liên Xô với nhau và đã chia bôi với nhau ngày ly hôn, đều phải lần lượt cho ra chợ giời đi ở nhà người. Túc thậm chí cả từ điển, cả sách chuyên ngành cực quý cũng mại. Bia rượu không. Thuốc lá từ. Chẳng màng bè bạn, bỏ bẵng mọi mối quan hệ. Thôi hẳn chí tiến thủ. Vừa đó còn quyết liệt dốc công dốc của dự vào trận tranh giành suất nghiên cứu sinh nước ngoài, thế mà giờ chỉ để thi lấy cái bằng phó tiến sĩ nội địa dễ như trở bàn tay Túc cũng xin kiếu.

"Tôi chẳng thiết gì, đời thế là hài lòng rồi", họa hoằn có cơ hội trút tâm tình với một ai đó, Túc bảo vậy. "Con trai con gái đều được, nhưng con gái đầu lòng là nhất".

Người cha, anh chồng nào không nói thế, song nghe từ Túc thì quá là nực cười. Tự anh cũng biết vậy. Bởi vì rốt cuộc, ngày qua tháng lại đời anh vẫn thế thôi, một tay đàn ông nhàu nhĩ khuôn mình nhỏ mọn vào phần diện tích được chia và vào cõi độc thân thâm xịt. Kề bên anh, con gái của Hảo mặc dù hết ốm lại đau vẫn đã tuần tự biết lẫy, biết bò, chập chững biết đi, bi bô biết nói, và rồi cũng tới được vườn trẻ, tập bước vào đời. Nhưng đối với những chặng nhỉnh dần lên đáng yêu ấy của nó, dẫu có vẻ được phép can dự mà tình thực Túc chỉ là kẻ chầu rìa. Anh có thể làm tất cả vì con bé, tùy, Hảo chẳng đòi hỏi, chẳng khước từ. Chỉ có điều, dù không nói ra, nhưng với chị hiện diện của anh chẳng có thể cho anh một gram trọng lượng nào trong cuộc đời đứa bé và cố nhiên trong đời riêng của chị.

Ý CHÍ ẤY THỂ HIỆN RÕ Ở NHỮNG GIAO DU CỦA HẢO, ĐẶC BIỆT là từ khi đã qua được giai đoạn nuôi con vất vả nhất. Chị không quan hệ rộng, nhưng chị có những bạn tốt ở nhiều giới, một số ít trong đó là bạn rất thân, chí tình chí nghĩa giúp đỡ mẹ con chị về mọi mặt. Cho nên vẫn món lương ba cọc ba đồng, cơ quan thì xập xệ xuống cấp, chị đã từ từ ra khỏi cảnh túng bấn, chưa thật khá, nhưng là đã chớm có tiền.

Hè năm đó, một ngày nọ, Hảo đã khiến Túc tái người đi khi điềm nhiên đề nghị anh nhượng lại cho chị căn buồng của anh. Ðang rất buồn bực bởi nỗi Hảo đã vừa gửi con bé con vào Sài Gòn với ông bà ngoại mà chẳng hề để anh được một chút ý kiến ý cò, Túc bặm môi lại, lặng ngắt hồi lâu, rồi bật lên, hét vào mặt Hảo rằng sẽ bán, bán ngay, nhưng không bán cho cô với những cái thằng của cô, không đời nào, nghe rõ chưa, đồ...! Bỏ lửng, anh đá sầm cánh cửa, lảo đảo bỏ đi.

Nhân còn đọng một đống ngày phép, anh liền rời xa hẳn Hà Nội cả tuần lễ để lang thang ngẫm nghĩ, để dịu lòng. Trở về nhẹ nhàng rón bước vào buồng mình khi bật đèn lên, anh sững người tránh rớt túi xách. Vách ngăn cót ép trát hắc ín đã bị thế bằng một bức tường xây.

Tường gạch kiên cố, vữa dày miết kỹ, vậy mà cuộc nhậu ở phòng Hảo vẫn dội tiếng sang, không ồn lắm nhưng mà nhức nhối.

Túc bước vội khỏi phòng. Anh muốn vùng chạy khỏi căn hộ, thoát mình thật mau ra ngoài đêm. Nhưng chân không vững, như say, khi loạng choạng đi dọc qua khoang bếp hẹp để tới cửa chính. Túc bất đồ xô phải Hảo, ngã người vào Hảo. Ðáng lý xin lỗi thì Túc lại phũ phàng đẩy mạnh Hảo ra, và rồi đột ngột, bất ngờ với cả chính mình, anh rít lên, văng ra nguyên cái từ mà tuần trước còn văng dở chừng. Hảo lạng người đi như là bị đánh vào mặt.

Lời đã thốt ra không nuốt lại được, líu lưỡi, kinh hoàng, Túc bước giật lùi trở lại phòng của mình. Anh toan sập cửa lại, nhưng Hảo đã ở đó, ở ngưỡng cửa, gương mặt tái xanh, môi mím chặt, và toàn thân run rẩy, đứng không vững, cơ hồ sắp ngã.

Ðám bạn ở buồng bên đều đã lơ mơ, đều đã ngả nghiêng, nhưng vẫn tiếp tục vui đến tận đêm khuya. Chẳng ai nhận thấy là Hảo đã biến mất, hoặc có thấy thì cũng tảng lờ, nhận chìm sự thể ấy vào trong rượu và tiếng ồn ào. Người khách ra về sau cùng đủ tỉnh táo để tắt đèn trong buồng Hảo, nhưng chỉ khép hờ cánh cửa chính của căn hộ. Tảng sáng, trời nổi một luồng gió lớn, cánh cửa ấy mở tung ra rồi LẠI GIẬN DỮ TỰ ĐÓNG SẦM LẠI... ẤY LÀ CUỘC VUI CUỐI CÙNG, TRẬN NHẬU SAU CHÓT. SAU ĐÊM đó, những người bạn kia không bao giờ còn trở lại. Nhưng mà rất đỗi lạ lùng là không chỉ bọn họ mà toàn bộ bàn dân thiên hạ khu tập thể ngay sáng hôm sau đều đã tường tận căn nguyên cái vẻ mãn nguyện uể oải trong bước đi uyển chuyển, dáng người đung đưa thường ngày của Hảo.

Sau khi Túc bay vào Sài Gòn với lá thư tay ủy quyền của Hảo đưa được con bé trở ra, người ta đùa rằng nếu chỉ một mình con bé thì không giải quyết được gì nên nó nhất thiết cần cộng thêm một đứa em cho thành số chẵn để giúp mẹ nó với người chồng cũ có thể dễ dàng chia nhau.

Lần mang thai thứ hai của Hảo khác nhiều so với lần trước. Nom nặng nề vất vả hơn hẳn, và tinh thần yếu đuối, không tự lực được, phải dựa nhiều vào Túc. Anh qua phòng bên thường xuyên hơn, chăm nom con bé con và đỡ đần việc này việc khác cho Hảo. Cả lo đưa chị tới nhà hộ sinh rồi rước về cũng một thân anh.

Người ta mừng cho Túc và người ta không nhịn được cười. Con bé con không chỉ có thêm một đứa em mà là hai đứa - hai thằng. Vẫn là số lẻ. Ngưòỉ ta nói đời riêng của Túc đã hoàn toàn mắc cạn. Không thể từ bỏ khu tập thể để đến với miền xa đất mới, mà lùi lại năm tháng xưa cũng không thể được. Bức tường xây ngăn đôi căn hộ, ai nấy đều biết chắc là Hảo không đời nào cho dỡ bỏ.

Bấy giờ là đang những ngày giữa thu nặng nề mưa bão, khu tập thể úng lụt. Các căn hộ tầng trệt ngập nước tới chấm bụng người lớn. Giường của bốn mẹ con Hảo như chiếc mảng nổi trên sóng nước. Túc ùm ùm lội và bơi lo liệu tiếp tế, nuôi nấng. Nhìn anh, người cha của những đứa con không cùng họ, thân thể mặt mày ướt át, đầm đìa bùn nước với mồ hôi, người ta không thấy anh khổ sở, không nghĩ rằng anh bất hạnh.

BẢO NINH
Mở mắt thì chạy theo cảnh
  Nhắm mắt thì chạy theo mộng.
                 (Ngọc Tuyền Hạo)
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 26 trang (259 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [23] [24] [25] [26]