Bản trường ca vĩ đại của dân tộc Campuchia dài hàng vạn câu viết trên những tàu thốt nốt bây giờ chưa tìm đủ, ai là người nhặt được hãy trả về cho nguyên vẹn bản trường ca...

tôi tìm lại bản Riêmkê
hồn tôi lững thững Đi về Angkor
phải qua đến mấy chuyến đò
ngô nghê chỉ thấy cánh cò trắng bay
đâu nào Pantixơrây
khóc mòn khe đá, khóc cây hoá đồi
những người con gái đâu rồi
chỉ còn lại đây mồ côi tháng ngày
phải chăng đức phật nghìn tay
ném tung dòng chữ vãi bay khắp trời
nhân gian đọc hết bao lời
nhưng nào đâu thấy cuộc đời Riêmkê
tôi về lại những miền quê
xe trâu đủng đỉnh kéo lê bụi đường
Riêmkê có mấy trăm chương
mấy nghìn thi tứ vất vương rụng rời
hỡi người thay chủ đổi ngôi
Riêmkê khéo đã làm mồi lửa thiêu
con người khổ lắm vì yêu
nên Riêmkê phải chịu nhiều vạ lây
em về hỏi cánh chim bay
hỏi trang thốt nốt còn vay nợ đời
tôi còn nợ lắm người ơi!
nghìn trang thơ đó đánh rơi phương nào?
hỡi người tạc tượng lên cao
xây cho tiếng hát ngồi sao kề gần
cũng như em có một lần
cầm tàu thốt nốt đọc vầng trăng trong
vầng thơ như chiếc liềm cong
gặm sao cho hết nỗi lòng người xưa
giã từ Xiêmriệp sắp mưa
về Phnôm Pênh nắng đã thưa thớt vàng
lòng tôi gởi Bátđomboong
tôi về kẻo lại muộn màng chuyến bay