Nhà tôi trong ngõ cũng chả sâu,
Xa tít bờ sông có mảnh vườn,
Thường thường bà tôi chiều, sớm, tối
Cặm cụi cây cỏ ngày ngày luôn.
Tôi nhớ thời xưa, thuở còn tơ,
Bà bế tôi trên tay ấp bồng.
Chiều chiều tan lớp, bà chở đón,
Sau xe, tôi hát, bà đùa bông.
Có cô bánh bao giao mỗi chiều,
Tôi vẫn nằng nặc vòi bà mua
Một chiếc bánh bao cho thoả đói,
Để rồi no hết dọc đường đưa.
Tôi nhớ những sáng nắng hè đơm,
Bà vẫn cùng ông đạp ra đầm.
Chăm từng gốc vải, bao khóm chuối,
Trưa lại, bà vội về thổi cơm.
Lối ra vườn ấy bé cỏn con,
Vừa mỗi chiếc xe bà hằng đạp.
Vườn ấy, tay bà đơm hoa trái
Hằng hè, vẫn chuối, vải bày buôn.
Tôi nhớ những lần vải đầy vườn
Bà leo bà hái cả vài bao
“Bà nhỏ mà trèo cây cao thế?”
“Cây thấp tịt kia mệt thế nào!”
Cứ thế bà đem về ngõ bán
Có túi bà dúi tặng người thân
Mẹ tôi cứ bảo vậy nào lãi,
Bà thì chỉ bảo: lãi lộc lòng.
Tôi nhớ cái thời còn niên thiếu,
Bà hay mắng mỏ chuyện cỏn con,
Cái sân chưa quét, nồi chưa rửa,
Là tôi lại vội chạy làm luôn.
Tới lúc tôi đã phải đi xa,
Bà nhớ tôi, thương tôi nhiều lắm.
Xót thằng giai bà đi thành phố,
Học trên đại học mãi vài năm.
Tươm tất đồ đồ bà cho tôi,
Tôm, trứng, gạo, rau… nhiều khôn đỗi!
Đã thế, bà dúi tôi mấy bạc,
“Cấm kể bà cho, mày nghe chưa?”
Giờ thì tôi cũng đã xa xôi,
Cách quê cũng phải mấy non bồi.
Nhìn bác chuối, quả ngoài đầu ngõ,
Nhớ, ôi tôi nhớ vườn bà tôi!
Bình luận nhanh 0
Bạn đang bình luận với tư cách khách viếng thăm. Để có thể theo dõi và quản lý bình luận của mình, hãy đăng ký tài khoản / đăng nhập trước.