Tôi đi đường tôi, tôi thản nhiên.
Chẳng cần bài ca rằng mai rồi sẽ yên.
Tôi nghiệt ngã,
Tôi nghiệt ngã,
Tôi nghiệt ngã.
Em mỉm cười:
- Em là đoá hoa hiền.

Tôi sững người bên cây cột hoa cuơng.
Tự thấy ngạc nhiên, sao tôi chưa bỏ chạy.
Tôi giá băng.
Tôi giá băng.
Tôi giá băng.
Em mỉm cười:
- Còn em là đám cháy.

Tôi cho rằng cãi nhau là vô ích,
Mọi chuyện sẽ ổn thôi, miễn là có thời gian.
Tôi sắt đá.
Tôi sắt đá.
Tôi sắt đá.
Em mỉm cười:
- Nhưng em là nam châm.