Nhớ sao lòng muốn ghé trăng vàng
Thời gian vẫy gọi bén dần sang
Người trăng thơ mộng mà treo ấy
Có biết cho ta lệ ngấn hàng?

Từ biệt mà đi đời mải miết
Thôi thì gác lại chuyện yêu đương
Nhưng càng đem giấu lòng khơi dậy
Những giấc mơ xanh lại khác thường!

Thôi em những độ là trăng mọng
Căng tròn như thế khiến thêm đau
Một vệt mực sầu thơ đã viết
Đêm dài than thở nỗi xa nhau.


Sài Gòn, 24/7/2014