Ở Ôman, xưa có con chim nọ
Sống bằng nghề bắt cá ăn, và nó

Rất tinh thông, điêu luyện với nghề này
Khiến các loài tôm cá sợ xưa nay.

Nhưng dù muốn hay không tuổi tác
Cũng làm nó già đi và đổi khác

Rồi một hôm, sức kiệt hẳn, mắt mờ,
Nó chỉ biết ngồi một chỗ hằng giờ.

Nghe sóng biển, nhìn cá đùa trên nước,
Muốn tới bắt mà không sao tới được.

Và đúng khi sắp chết đói, bất ngờ
Có chú cá từ xa bơi và bờ.

Nó lên tiếng triêu con chim khốn khổ,
Vì biết chim không làm gì được nó.

"Này lão chim, sao ngồi buồn như vậy?
Sao chậm chạm và yếu già mức ấy?

Lão ngày xưa nổi tiếng lắm cơ mà.
Hay bay giờ không còn muốn bắt ta?"

Con chim đáp: "Vâng, quả tình đúng thế,
Anh thấy đấy, ta đã không còn trẻ,

Lại ốm đau, nhưng thanh thản lúc này
Ta hối hận về việc làm xưa nay.

Ta xấu hổ vì trót ăn thịt cá.
Nay ta chỉ ăn lá cây, hoa quả

Giờ thực tình ta muốn bạn với anh
Để chuộc lại chút lỗi lầm của mình.

Nào đừng sợ, lại đây, anh bạn nhỏ
Mà nếu sợ thì kia kìa, sợi cỏ,

Đem lại đây trói mỏ lại, và anh
Sẽ tự do tâm sự chuyện đời mình."

Con cá nhỏ thơ ngây nghe, tưởng thật
Ngậm sợi cỏ lại gần, trong nháy mắt

Bị con chim nuốt vào bụng bất ngờ,
Cứ như nó chưa tồn tại bao giờ.

Dẫu em có nghi ngờ ! Ngôi sao là ánh lửa ! Mặt trời di chuyển chỗ ! Chân lý là dối lừa ! Nhưng em chớ nghi ngờ ! Tình yêu Anh em nhé