Ngôn ngữ anh dùng được suy tôn trong những thành công lớn nhất
Anh cần giữ gìn cho trong sáng mãi không thôi
Tôi chẳng thích những câu đầy âm điệu
Khi ngôn từ thiếu chính xác hoặc cách viết sai
Tôi không chấp nhận nét phù hoa lạc lõng
Câu thơ kêu những văn pháp lạ lùng
Một nhà văn dù vào bậc thiên tài
Sẽ viết bậy nếu coi thường ngôn ngữ
Anh hãy viết ung dung, mặc người ta thúc giục
Chớ tự hào mình sáng tác rất nhanh
Cầm bút phó tay, dồn dập thả vần
Thường là thiếu suy nghĩ hơn là thừa trí tuệ
Tôi ưa nhìn dòng suối lượn quanh trên nền cát mịn
Chảy lờ đờ trên đồng cỏ đầy hoa
Hơn dòng thác kia nước đổ ào ào
Trên mặt đất bùn lầy đầy sỏi đá
Gắng viết nhanh, nhưng chớ vội vàng, và đừng có nản lòng
Sửa đi chữa lại hai mươi lần công trình sáng tác
Hãy gọt rũa và luôn luôn nhuận sắc
Đôi khi thêm vào, nhưng nên bớt nhiều hơn
Rất hiếm khi có lỗi viết tràn lan
Lại có được ánh hào quang trí tuệ
Mỗi một vật cần đặt cho đúng chỗ
Phần cuối và đầu phải khớp với phần thân
Bằng nghệ thuật tinh vi, sắp xếp các phần
Từ tản mạn hợp thành một khối
Cách diễn đạt không tách rời đề mục
Để đi tìm vài chữ đẹp tận đâu xa
Nếu anh sợ những lời phê phán thơ anh
Thì anh hãy với anh là nhà phê bình nghiêm ngặt
Người thích được suy tôn thường là người dốt nát
Hãy tìm bạn, người sẵn sàng nhận xét
Làm bạn tâm tình để vạch thiếu sót cho anh
Luôn vui lòng đấu tranh những lỗi lầm anh mắc
Và với bạn chớ nên làm nhà văn tự đắc
Biết phân biệt người bạn thân với kẻ phỉnh lừa
Làm bộ khen anh, nhưng mỉa mai, chơi ác
Hãy đón nhận lời khuyên, đừng nghe lời tâng bốc
Kẻ xu nịnh luôn tỏ ra thán phục
Nghe thơ anh họ tỏ vẻ đê mê
Tất cả tuyệt vời, thánh thiện, dễ nghe
Họ rầm rộ vui cười hay sụt sùi thương cảm
Đủ thứ khen anh với những câu hoa hoè hoa sói
Vẻ ồn ào kia đâu phải là sự thật.

Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)