Chưa có đánh giá nào
Đăng ngày 23/06/2025 22:12, số lượt xem: 56

Tôi chỉ là người kể chuyện bằng thơ,
Những điều giản đơn, mộc mạc đời thường,
Chẳng phải kẻ thầy, chẳng phải kẻ biết,
Chỉ mượn ngôn từ để tỏ bày lòng.

Cuộc đời này, không phải chỉ có hoa,
Mà là đắng cay, là nỗi buồn dâng,
Là những cuộc chiến không ai thắng thua,
Là những con đường vắt ngang qua mưa.

Thơ là thứ ngôn từ không bị xiềng xích,
Không cần phải theo một lề lối nào,
Nó chỉ cần trái tim không đóng chặt,
Và lòng người dám sống với chính mình.

Tôi viết cho những ai biết lặng im,
Và đôi khi chỉ cần nghe, không nói,
Dù là đau thương hay nụ cười hiếm,
Thơ vẫn là nơi để tâm hồn ngơi nghỉ.

Mỗi câu chữ tôi buông, là một câu chuyện,
Không xưa cũ, không nhạt nhoà, không giả dối,
Chỉ là tiếng lòng của những người sống,
Kể với nhau một câu chuyện thật thà.

Và tôi chỉ là người kể chuyện thôi,
Chứ không phải kẻ dạy đời, khuyên bảo,
Chỉ mượn thơ, để trái tim mình sống,
Để những điều lặng thầm vẫn tồn tại.