Chưa có đánh giá nào
Đăng ngày 09/06/2025 11:06, số lượt xem: 58

Có một thời em cài hoa lên mái tóc,
Gió tháng ba bay nghiêng cả ánh nhìn.
Anh ngồi đó — như thể chưa từng khóc,
Chỉ mắt cười, nhưng lòng đã tàn xuân.

Ta yêu nhau không cần ai cho phép,
Không hứa hẹn, không ngày tháng sau này.
Chỉ cần tay nắm tay qua từng nhịp khẽ,
Cũng đủ làm trái tim cháy một đời say.

Có một chiều, mưa đổ ngang miền nhớ,
Giọng em trôi qua vết nứt tim người.
Anh gom lại từng lời không kịp ngỏ,
Xếp thành thơ… rụng rớt giữa chân trời.

Yêu một người là tự đày mình xuống,
Một vũng sâu không đáy, rất dịu dàng.
Nơi em bước qua, đời anh hoá sấm,
Mà chẳng bao giờ em ngoảnh lại, hoang mang.

Có một thời như thế — đầy và mất,
Rực rỡ như mây, tan biến như mây.
Chúng ta sống một lần, yêu một lần, rất thật,
Rồi để nhau… mãi mãi ở sau ngày.