Thơ thành viên » Nguyễn Ngọc Linh - Nguyễn Thiên Thành » Trang thơ cá nhân » Làng quê
Anh đến – như gió ghé bên triền vách đá,
một cơn yêu không báo trước bao giờ.
Em chưa kịp chạm tay vào giấc mơ
thì môi đã đằm vị đắng ngọt – lời anh.
Có những yêu thương không cần gọi tên,
chỉ cần lặng im – tim mình đã hiểu.
Một ánh mắt chạm vào nhau – là quá nhiều,
cho cả một đời tìm nhau trong vô tận.
Em từng sợ yêu – như người sợ đắm,
nhưng anh đến – là biển cả mênh mông.
Giữa muôn vàn ảo ảnh của đời sống
chỉ tình anh – là thật đến tận cùng.
Lời yêu đầu, như rượu cất lâu năm
uống một ngụm – hồn say mấy kiếp.
Đắng một chút, ngọt một phần tha thiết,
mà tan trong tim... như lửa giữa trời đông.
Chúng ta – không ai dạy cách yêu cho đúng,
chỉ học dần – qua những vụn vỡ đau thương.
Nhưng nếu phải chọn lại giữa ngàn con đường,
em vẫn chọn môi anh... cho lần đầu – và cuối.