Chưa có đánh giá nào
Thể thơ: Lục bát
Thời kỳ: Hậu Lê, Mạc, Trịnh-Nguyễn
1 người thích

Một số bài cùng tác giả

Đăng bởi Vanachi vào 24/10/2005 13:39

Trướng loan trò chuyện đàm hoà:
“Đã gương dù ngựa lại nhà trâm anh.
“Rồi đây gởi mối trao manh,
“Tuổi già được rể tài tình cũng hay”.
425. Duyên kia tơ đã trao tay!
Mà người khuê khổn những say vị gì.
Sớm nhồi còn đẵm hơi chi,
Thăm hoa đã gọi Hương tỳ vội sai.
Lá đầm lướt mướt sương mai,
430. Líu lo trên liễu một vài tiếng chim.
Dạo quanh lũng hỏi, thung tìm,
Cửa đâu trổ thấy thâm nghiêm một toà.
Lại xem, thuận lối dần dà,
Giàn vi, giá thược lần qua cẩm tường.
435. Lét chừng khói ngất bóng dương,
Nẻo xa thấy một người nhường quen quen.
Sinh vừa dạo gót trước hiên,
Vừa trông ngang lại, vừa nhìn rõ nhau.
Đài trang còn những đâu đâu,
440. Hãy đem phong bác con hầu thử xem.
Xa xa Hương vội lánh hiềm,
Sinh đà dạo trước êm êm sẽ bày:
“Cùng nhau chi nữa nhau đây,
“Dừng chân gạn một lời này chút nao.
445. “Bên cờ từ nhác vẻ sao,
“Trước trăm năm ngẫm duyên nào hay không?
“Bấy lâu đắp nhớ, đổi mong,
“Trót lòng đeo đẳng, trót công tìm tòi.
“Nghĩ cho nhỏ mọn thiệt thòi,
450. “Đài gương may hoạ rõ soi dấu bèo.
“Vườn thơm mành rủ tranh treo,
“Hay đâu tường có bướm liều vì hoa.
“Bóng kiều mong gửi thân la,
“Biết đem rìu búa để mà cậy ai?”
455. Thưa rằng: “Lời nói như chơi,
“Biết đâu đáy bể đầy vơi mà lường.
“Song le ai dám đột đường,
“Tiếc thay (cho?) cái dã tràng luống công”.
Gió đâu rụng tía rơi hồng,
460. Ngập ngừng lòng chạnh riêng lòng đòi khi.
Xiết bao mấy nỗi nằn nì,
Thảm oanh khúc rối, sầu chia giọt tràn.
Lành lòng thấy khách châu chan,
Xót chiều Hương lại thử bàn ướm chơi:
465. “Hiếm gì ngòi bảng, doành khơi,
“Lá hồng bỗng đến chi nơi nổi chìm!”
Sinh rằng: “Khiến cải xui kim,
“Là trong tiếng ứng hơi tìm biết đâu.
“Ước ao nguyền nặng thề sâu,
470. “Hoa đầy ổ, liễu đầy câu, sá nài.
“Cầu sương dặm tuyết chờ ai,
“Dịch xuân đành tỏ, tin mai những mừng;
“Hay đâu nước nhạt nhưng nhưng,
“Giấc hoa nỡ để chập chừng dở say.
475. “Dù chăng đoái chút nỗi này,
“Bên đào đành cũng như ngày chờ ai”.
Nghe lời Hương cũng êm tai,
Sợ nhà nể khách một hai ngần ngừ.
“Phép trong đâu chẳng e chừa,
480. “Nể người vâng sẽ thử dò để xem,
“Hoạ khi gió cuốn mây đem,
Tấm thành cho thấu đá mềm biết đâu.
“Ví mà cá lạnh đông câu,
“Phận ai là vậy thôi dầu vậy thôi”.
485. Chợt nghe sầu, chợt dở vui:
“Ơn này biết trả đến đời nào xong”.
Lặng nghe Hương cũng sượng sùng,
Vội qua lối cũ, thẳng giong về lầu.

Vắng tanh mới đệ hoa hầu,
490. Quở rằng: “Sao bỗng đi đâu chậm về?”
Tiện lời rón rén tỉ tê,
Dở bề soát sỉnh, dở bề mách mao:
“Trót vì lạc lối vườn nào,
“Sương gieo để chịu biết bao tội tình.
495. “Người sao khéo khéo là xinh,
“Nói sao dơ dáng dạng hình mới hay!
“Đong đưa não nuột chiều thay!
“Giấy kia dễ chép, trượng này khôn đo.
“Lẽ hằng gượng nhắn nhe cho,
500. “Chàng xui châu rã, tơ vò càng thương.
“Rẽ xem núi ngọc non vàng,
“Tinh thành một tấm, sắt gang trăm rèn.
“Ngày xưa nhớ cữ dưới đèn,
“Đẫy đà chắc giá, thanh niên hiếm tày.
505. “Bấy lâu tưởng võ trông gầy,
“Mười phần xuân độ còn nay nửa phần.
“Ấp cây một mực trần trần,
“Nặng tình đành nhẹ đến thân có ngày”.
Nghe thôi lẳng lặng canh chầy,
510. Sẽ khoan khoan mới giãi bày rỉ trao:
“Mảnh tiên từng thấy thơ nào,
“Ruộng tình dễ thấm nên hao bể lòng.
“Tiếc cho cửa tướng nhà dòng,
“Phong tao tài diệu rất cùng ai so.
515. “Nẻo lầu mượn lối trao cho,
“Thì tròn gương nguyệt, lọ mờ bóng mây.
“Là điều thuận miệng vắng đây,
“Mạch dừng bưng bít cho hay mới là”.
Chợt nghe truyền gọi tiểu thư,
520. Lánh sau Hương đã thừa cơ bảo chàng.
Bình mai đã lọt tin sương,
Rèm tương khác hãy mơ màng bàn mê:
“Thói quyền hổng hểnh, lả lê,
“Miệng hầu vắt vẻo đi về không tin.
525. “Vẽ lòng há chẳng nên thiên,
“Lại e giấu giếm mà phiền tiếng tăm”.
Những là lo vẩn nghĩ vần,
Thôi chờ bóng nguyệt thì nhầm tin hoa.
Ngàn non ngậm kín bóng tà,
530. Lá cây xào xạc, chiếc nha điểm sầu.
Giải là thấp thoáng bên lầu,
Phải Hương đó chắc, nhìn lâu rõ chừng.
Hỏi chào lơi lả tưng bừng:
“Động xuân ắt có tin mừng đêm nay”.
535. Hương rằng: “Dại dễ nhường nay,
“Sự trăm năm phải một ngày nên ru!
“Hãy coi vào số phong lưu,
“Thì nhân duyên biết là đâu chăng trời!
“Ừ là trót đã chịu lời!
540. “Thử xem con tạo chiều người hay không?
“Trăng kia dẫu có soi lòng,
“Đã đâu dối bướm, dại ong nhường này.
“Vụng hèn xin khước từ đây,
“Tìm đâu chốn khác gửi mây cho đành”
545. Thấy lời như gãy mối tình,
Sáng màu tô tỉnh dịu vành van lơn:
“Chi điều liễu tủi hoa hờn.
“Một hai đã cậy, muôn vàn chẳng quên”
Người lại các, kẻ về hiên,
550. Tình chung mấy đoạn, sầu riêng mấy phần.

Lầu trang vàng chặt rắc sân,
Đầu thu vừa gặp giữa tuần trăng thanh.
Rước trăng giục giạo quấn mành,
Tớ thầy thơ thẩn tựa quanh triện mồi.
555. Gọi Vân Hương sẽ rỉ lời:
“Bốn mùa cảnh, bốn mùa trời, xinh thay!
“Thu đâu chừng nửa tháng này,
“Lạ trăng, lạ nước, lạ mây, thực là...
“Tiếc thay lục ố vàng pha,
560. “Gốc dương trơ một cội già khói tan”.
Chực bên Nguyệt cũng thở than:
“Giục người phong cảnh năm tàn lại năm.
“Nhớ ngày nào liễu đã giâm,
“Le te bên vũng độ tầm ngang vai.
565. “Chợt đâu bóng cả cành dài,
“Đã sương, đã khói, đã vài năm nay.
“Xuân sang lục mới khoe mày,
“Thu về vàng đã ố tay lạ gì.
“Tưởng người lấy liễu mà suy,
570. “Người khi xuân cỗi, liễu khi thu cằn.
“Liễu kia thu lại còn xuân,
“Người kia đã dễ mấy lần xuân chăng”.
Đỡ lời Hương lại thưa rằng:
“Gió mây khôn xiết nói năng sự đời.
575. “Biết chăng hãy nói trăng chơi,
“Vẻ thanh soi khắp cõi người mấy thung.
“Người thời trướng trập, uyên trùng,
“Người thời cầm dạo loan chung chưa từng.
“Người thời tựa bóng xem vừng,
580. “Người e áo mảnh, người ngừng quê khơi.
“Người đương giấc bướm Dương đài,
“Giấc tàn nhường thấy hiên cài ngẩn ngơ.
“Cũng sầu song cũng vừa vừa,
“Riêng người gối chiếc tương tư là sầu.
585. “Thanh cao soi dễ thấu đâu,
“Nên soi đâu cũng một màu thanh cao.
“Làm người nên nghĩ với nao,
“Một năm một tuổi nỡ nào luống qua.
“Dù vui dù tẻ cũng là,
590. “Bóng đưa trăng mọc, trăng tà đợi ai”!

Đàn đâu réo rắt bên tai,
Lửa đâu chất chứa nhường khơi trận hằng.
Sầu đâu dở dói biếng rằng,
Nhủ Hoàn khép cửa, đẩy trăng trả trời.
595. Thủng tha loan lánh về đài.
Mặt nhồi lau sạch, mối cài rũ tung.
Buông màn nhẹ bước vào trong,
Gối tiên trằn trọc luống dong canh dài.
Bàn riêng những sự mới rồi:
600. “Mấy lời Hương, Nguyệt thực lời nói ngay.
“Lân la mười sáu thu nay,
“Tơ kia quấn, bóng kia xoay mấy mà?
“Xót thay cho kẻ vì ta,
“Liễu gầy trăng lạnh sa đà bấy lâu.
605. “Giá nào, nào dễ mấy đâu,
“Duyên nào, nào biết về sau nhường nào?”
Dập sầu nhịn suốt tàn sao,
Tiếng gà đã gọi lầu cao dậy nằm.
Trang thôi nhè nhẹ nưng cầm,
610. Bóng doành lặng ngắm, chiều đăm đăm chiều.
Hương đà lén trước phòng thêu,
Tình hôm nay hẳn vì điều hôm qua.
Gửi rằng: “Vườn mới thêm hoa,
“Êm cơn phải buổi hay là dạo chơi”
615. Thực lòng nàng cũng tin lời,
Một Hương theo gót vội dời sân ngô,
Chòm chòm sương điểm khói tô,
Đầu cây rắc phấn, mặt hồ lau gương.
Dần dà rén bước lần sang,
620. Cửa son bỗng nhác thấy chàng đến sau.
Tiếng vàng vội gọi con hầu,
Gót sen nhè nhẹ dạo mau về nhà.
Cố tình ép liễu nài hoa,
Lối về sinh đã rẽ qua theo đoàn.

625. Nước thu lóng lánh một làn,
Môi đào e ấp, vẻ lan dạn dày;
Định tình sinh mới giãi bày:
“Duyên chi may lại phen này gặp nhau.
“Tấm riêng đặng đột bấy lâu,
630. “Tiện lân phỏng thấu bên lầu chút chăng?
“Ngày xanh đã dễ đâu rằng,
“Luống thay cử gió tuần trăng hỡi người”.
Ngại ngùng e tiếng lệ hơi,
Gọi Hương mau bước liệu lời cho nao.
635. Rằng: “Nay sửa mũ dưới đào,
“Vả trong lễ cấm, phép nào chẳng kiêng”.
“Ngập ngừng sinh mới thưa chiềng:
“Lẽ chung đành vậy, tình riêng sao mà?
“Đeo đai trót một tiếng đà,
640. “Đài linh hổ có trăng già chứng lâm.
“Thề phai nguyền nhạt khôn cầm,
“Cũng liễu đầu bạc, dám lầm tuổi xanh”.
Nặng lời nỡ nhẹ làm thinh,
Rằng: “Trong cửa cửi phòng canh biết gì?”
645. “Vả trong nền lễ sân thi,
“Cùng nhau đôi lứa cũng tuỳ nơi xe.
“Rẽ đường hãy lánh cho về,
“Lẽ thường hẳn chẳng e nề chút ru?”
“Nể lời có lẽ cầm lâu,
650. Lánh ngang sinh lại theo sau gạn nài:
“Lời vàng ý ngọc dám sai,
“Lửa gần lại bảo cho bài nước xa.
“Tin kinh diệu vợi tin nhà,
“Thưa chừng, những sợ hoặc là sao chăng?
655. “Chút chi gắn bó gọi rằng,
“Cho đành mối gió tin trăng sau này”.
Tai nghe vội dạo gót giày,
Mắt đưa ai luống trông ngay tận lầu.