33.33
1 người thích
Đăng ngày 06/05/2022 00:30, số lượt xem: 225

Nỗi buồn
Không chỉ đọng trên đôi mắt và khoé môi em
Không chỉ biến mất khi nụ cười em rộ nở
Mà nỗi buồn còn đọng trên những chiếc lá xanh
Đó là giọt sương long lanh
Khi bình minh ló rạng
Em biết không
Vầng trăng đã khóc khi trời đêm yên lặng
Vầng trăng đã buồn khi vắng những vì sao
Và giọt sương khi ấy chính là giọt nước mắt của vầng trăng
Em thấy không, vầng trăng cũng biết buồn!

Nỗi buồn
Không chỉ đọng trong trái tim em, khiến em hao mòn
Không chỉ biến mất khi em nhận được niềm an ủi
Mà nỗi buồn còn đọng trên những cành cây khô
Đó là lớp vỏ mục
Khi mùa đông kéo về
Em biết không
Cành cây bỗng héo khi màn lá trút dần
Cành cây trống trải khi chim chóc đi xa
Và lớp vỏ mục khi ấy chính là vẻ tiều tuỵ của loài cây
Em thấy không, cây cối cũng biết buồn!

Nỗi buồn
Không chỉ ngự trên đôi bàn tay em
Không chỉ khiến em làm những điều ngốc dại
Không chỉ biến mất khi em kiểm soát lại
Mà nỗi buồn còn ngự trên đại dương bao la
Đó là cơn sóng dữ
Khi hoàng hôn trải đầy
Em biết không
Biển giận dữ khi âm u mây trời
Biển quạnh hiu khi thuyền trở về bến
Và cơn sóng khi ấy chính là sự cuồng nộ của biển mỗi khi nó cô đơn...
Em thấy không, biển cũng biết đau buồn!