Trong tôi là trời xanh;
tôi mang trái đất,
mang tình yêu,
mang tôi
và niềm vui.

Mặt trời quỳ gối trước mặt tôi,
hạt mầm trỗi dậy,
nguồn suối muôn đời chảy trên lưng trái đất.

Hãy biến dịch!
Hỡi hồn thiêng hoan hỉ của Vũ trụ!
Tôi là một người trong đôi cánh tay của biến thiên hằng cửu,
niểm bí ẩn đã mở toang,
tôi tràn lan trong trẻo trong chính bản thân tôi,
với đôi cánh lớn biếc xanh tôi trôi nổi tới mặt trời!

Hãy sụp đổ cõi xa xăm trong hồn tôi,
hãy cất lên khúc ca êm dịu trong tôi,
tôi cảm thấy
thật vô tận
rằng tôi không phải là đơn độc...
Anh đã thật gần,
hỡi Người, người anh em,
cõi xa xăm bao trùm lên chúng ta vòng cầu
đã hợp nhất giấc mộng của chúng ta,
khi khuôn mặt của Thượng đế uốn cong trên chúng ta
và không gian ầm ầm dậy sấm của những ý nghĩ chúng ta
rơi trên những lời khẩn nguyện như nhau của tình bằng hữu...

Khát vọng duy nhất
là vòng bàn tay của chúng ta!
A, chúng ta hãy mỉm cười trên các thung lũng của loài người—
như linh hồn của vầng trăng bạc
đang mơ...


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Dẫu em có nghi ngờ ! Ngôi sao là ánh lửa ! Mặt trời di chuyển chỗ ! Chân lý là dối lừa ! Nhưng em chớ nghi ngờ ! Tình yêu Anh em nhé