Cơn mưa lớn kéo về thành phố
Em bỗng nhiên lại trở về nhà
Sau ba năm xa cách
Em bối rối ngồi lặng thầm hút thuốc

Trời đã mưa. Những giọt mưa đập vào cửa sổ
Em hốc hác, bơ phờ
Sao bao cuộc truy hoan triền miên đây đó
Những điệu nhạc giật gân và rượu mạnh uống đến mềm môi

Để cố quên người chồng và quá khứ
Em lăn xả vào ánh đèn những đèn đixcô xanh đỏ
Anh vẫn chờ đợi em và đứa con chúng ta từ năm đó
Anh mang nỗi buồn bất lực trong tim
(Em mới ngoài đôi mươi, nông nổi? thường tình!)

Rồi em về. Mưa cuối mùa như thác đổ
Em hốc hác bơ phờ
Ngồi lặng thầm như hoá đá
Bỗng nhiên dụi thuốc lá vào gạt tàn và ra ngoài bếp
Em lại pha cà phê như những buổi chiều nào
Khi uống cà phê em nói cùng anh:
"Ngày mai chúng mình đi đón con bé về tội nghiệp"

Em chưa nói được lời xin lỗi
Nhưng cái nhìn của em ân hận và bối rối
Anh biết em đã thành thật và chín chắn hơn xưa...

Dẫu em có nghi ngờ ! Ngôi sao là ánh lửa ! Mặt trời di chuyển chỗ ! Chân lý là dối lừa ! Nhưng em chớ nghi ngờ ! Tình yêu Anh em nhé