Chúng ta mang những giỏ nặng rĩ rền
Chúng ta cạo đất quanh vùng rau dã dượi
Chúng ta quét đường, quét bùn, rác rượi
Chúng ta may những áo đẹp xinh
Chúng ta xẻo những miếng thịt ngon lành
Ta rán mỡ và ta nhồi ngỗng
Khi như bức màn phất phơ, chiều xuống
Ta nhận phần lương mà không hề nhận phần vui

Chúng ta hoài công xây dựng cửa nhà
Xây dựng cái nhà tàn số kiếp
Con trai ta sẽ nhìn trò chơi kiến thiết
Ở ngoài đường, qua cửa kính hàng thôi
Con gái ta muốn áo đẹp bọc đồ chơi
Vì ta dệt biết bao nhiêu len lụa
Mơ ước ấy chỉ nằm trên đôi môi mím lại
Ta nhận phần lương mà không hề nhận phần vui

Những dây da quay trước mắt không thôi
Ta đúc bánh xe, ta rèn đường sắt
Trên đất, dưới hầm, trong đá cát
Ta trồng cây khắp thế giới bao la
Ta gặt mùa, nhưng hạt lúa, vinh dự của ta
Họ đem đốt, họ nhận chìm dưới bể
Đến nỗi công lao khổ của ta thành vô nghĩa
Ta nhận phần lương mà không hề nhận phần vui

Khoai mọc tốt tươi miễn có người chăm
Sự cố gắng không làm tim ta đau khổ
Gánh nặng làm tổn thương ta phải đâu nơi đó
Ta nhận phần lương mà không hề nhận phần vui


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)