Anh hay nói rằng anh đâu có lỗi...
Mọi việc anh làm đều theo ý cô ta.
Nhưng thử hỏi sao xưa mắt cô sáng trong,
Ai đã khiến cô nhìn nay không sinh khí?

Anh còn bảo, “gia đình” là điều chủ yếu,
Tủ áo quần, tủ lạnh luôn chất đầy phè...
Nhưng tiếng “Tôi” suốt ngày chỉ thấy nghe,
Mà cô lại muốn có gì đi theo tình cảm...

Anh sẽ nói cô cần phải hiểu,
Nhưng phụ nữ thích có đi có lại mới yêu
Không chỉ vì nghĩa vụ mà lâu lâu
Tháng một bận ôm vợ khi đêm khuya thanh vắng...

Cô im lặng, chỉ nuốt thầm nước mắt
Khi nhìn ra vết son môi lạ trên áo anh còn vương...
Nhưng sau bao bực giận tích tụ trong lòng
Cô đâu thiết để anh ôm cho có.

Đành chấp nhận, tình anh không còn nữa,
Cô nổi điên tung hê anh phải ra đường...
Anh sẽ nói cô vốn là người tồi,
Nhưng đời này kiếm đâu ra người trước kia là tốt...

Anh nói rõ: “Anh đã làm, đã cố...”
Nhưng sống cùng nhiều năm, đâu có thuộc từ “chúng ta”...
Và cánh đàn ông ngồi đâu cũng lôi tội vợ ra...
Câu chuyện ấy, ngày nay, như thành mốt...

Nhưng nếu anh muốn một người vợ tốt,
Thì anh hãy làm người chồng đáng kính - trước tiên.
Còn nếu như đổ hết lỗi cho mình cô,
Thì cả hai cần ông chồng ngoan ngoãn...

Thái độ hận thù chuyển sang lãnh đạm.
Ở đâu Ích kỉ, ở đấy không trụ nổi tình yêu...
Giống người làm vườn kém, hay chửi điêu,
Nghề trồng hoa, mà quên không tưới tắm..