Trái keo anh hái cho em,
Chút bùi, chút ngọt mà thèm ngẩn ngơ.
Anh cười: “Con nhóc thiệt khờ,
Trái ngon chẳng ước, chực chờ trái hoang.”

Me keo rợp mát đường làng,
Lối nhà anh có một hàng me keo.
Quê nghèo một thuở gieo neo,
Quà quê bình bát, me keo… ven đường.
Trái cong queo thật dễ thương,
Từng chùm tươi đỏ vấn vương một thời.

Bao nhiêu năm đã qua rồi,
Lìa quê bỏ lại khung trời tuổi thơ.
Xa luôn một thuở dại khờ,
Hái me keo mặc đôi bờ gai đâm.

Lục tìm ký ức xa xăm,
Nhớ me keo, lẫn lặng thầm… nhớ anh!