Những bàn tay thợ vỗ dồn trên mặt trống châu Phi
Tiếng trống rung vang dội thả tôi đi
Cùng vô số những bóng hình lực sĩ
Khi đèn đỏ bật lên báo hiệu tan tầm

Tôi bẹp gí trên tấm da căng mặt trống
Tôi rung lên trong những hình hoen máu của chính mình
Trong hương rượu đã rung lên thành tiếng
Trên tấm da căng bọc khối óc mình

Tôi là ai, tôi ở đâu đây?
Mà rung lên trên mặt nhẵn của dàn trống hội
Của những cô gái châu Âu tươi cười, thừa thãi
Sống phiêu du trên màu mỡ của mồ hôi đen vô tội
Của những phụ nữ châu Phi sớm già vì hờn tủi
Sống kiếp người phụ nữ châu Phi

Của những người phụ nữ phi tươi lại do ánh sáng mặt trời
CỦa sự biến đổi êm nhẹ mà nổ tung trong vũ trụ
Trong động tác của chính mình đương rung theo nhịp
Trống châu Phi tấm da óc vẫn rung
Nhịp nhàng theo điệu lá cọ múa trong rừng

Tôi rung lên ở giữa biển châu Phi
Trong những tiếng hội hè hăng say, hỗn độn
Chẳng có thứ tiếng nào anh nói qua tôi
Trong nhịp điệu này mà tôi lẫn lộn

Tôi chưa hề nghĩ đến độ quá lụi tàn như vậy
Ôi nhớp nhơ tội lỗi thực dân bao thế kỷ dài!
Cái chi như câu chuyện thỏ rùa
Mà bà kể cháu nghe theo nhịp điệu mới bên đống lửa
Ôi bà tôi người phụ nữ da đen!

Nhưng chẳng quá xa xôi, lụi tàn như vậy
Những tiếng trên da óc của mình
Giậm trên mặt trống căng bởi chính tay mình
Cho những con người châu Phi thức dậy

Những bàn tay đan chéo trên tôi
Hưởng những niềm vui, những chuỗi cười
Những hồ thoải mái bao khoang rộng
Xanh ngát vươn dài tận biển khơi

Tạo cho tôi một tiếng đặc sắc của châu Phi
của những dân tộc da đen trên lục địa này nảy nở
Ngoài những vực của phủ định đen ngòm sâu thẳm
Bên những nhịp điệu dưới ngón tay tím máu bầm
Trên mặt da trống đã già nua nhẵn bóng
Tôi rung lên, kêu lên, tôi vẫn sống:
Tiến lên!


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)