Người đàn bà đứng sau,
với cái nhìn ấm áp trong đôi mắt,
là mẹ tôi
(quả thật, toàn tấm tranh thảm
phải để kính dâng người)

và người đàn ông mặc bộ đồ tây màu sáng,
lỗi thời ngay từ buổi ban đầu,
với cái nhìn nghiêm nghị trong đôi mắt,
là cha tôi

ở chính giữa — tôi,
ngay sau buổi rước lễ vỡ lòng,(*)
đang đi tìm chính mình với một ngọn nến

hắn ta sẽ ra sao khi lớn lên
hãy cứ hỏi cái phần tôi vô tích sự
câu trả lời đồng thanh vang lên
trong đôi mắt lạnh lùng của cha tôi


(*) Lễ ban thánh thể
Dẫu em có nghi ngờ ! Ngôi sao là ánh lửa ! Mặt trời di chuyển chỗ ! Chân lý là dối lừa ! Nhưng em chớ nghi ngờ ! Tình yêu Anh em nhé