Trập trùng núi trập trùng mây Đường lên Tam Đảo đất say cùng trời Quờ tay hứng tiếng chim rơi Chợt đâu ngọt giọng em cười vang xa Yêu rồi chẳng quản bảy ba Tận cùng anh tới mang hoa tặng mình...
Ước thì cứ ước vậy thôi Có duyên cách trở ông trời vẫn se Cung đường dầu có cách chia Nhưng hồn hai đứa luôn kề cận nhau Bữa nay trời đổ mưa mau Gió se se lạnh chẳng sầu con tim Nhớ em anh lại đi tìm Thương anh em chẳng lặng im đâu mà Rồi đây hai đứa chung nhà Rồi đây thoả nguyện mẹ cha trông chờ Trời mưa ta mượn vần thơ Nối tình trọn vẹn bến bờ thương yêu.
Buông lòng trót nói câu thương Cớ chi lại cứ vấn vương hở trời Chuyện xưa thì đã xưa rồi Mà sao khuynh đảo nặn nhồi bão dông Có gì đâu để chờ mong Lặng im gói ghém chớ hòng trải ra Này thì nụ này thì hoa Này thì kỉ niệm này quà đã trao Này thì say đắm ngọt ngào Xin trân trọng trả xanh cao nhẹ nhàng.
Hương quê hoà quyện rạ rơm Gói tròn trong đó tiếng thơm quê nhà Hương quê là mẹ là cha Nhắc cho con cháu ở xa từng giờ Dù rằng rời tạm bến bờ Hương quê chẳng thể nhạt mờ ít say Ở đâu trải đắng nếm cay Càng thêm thấm thía những ngày ăn sung Thẹn thùng từ độ chạp đông Đào hoa lấp ló trổ bông một chiều Chua chua chát chát thật yêu Cánh cò trắng tiếng sáo diều lả lơi Trong veo là tiếng em cười Hương quê đọng cả một trời thân thương Rất mộc…
Chạm vào mầu đỏ mãi say Cái thời hoa Lả tả bay tóc thề Tháng Ba còn mãi chân quê Vấn vương chi Để mọi bề khó quên
Dẫu là duyên mãi gối duyên Mà sao chữ nợ lại nghiêng đường chiều Chẳng chung áo thắm khăn điều Vẫn luôn khắc khoải đọng nhiều nhớ mong
Chắt chiu gom một chữ " đồng" Xa vời quá vãng mênh mông mơ hồ Ước gì trở lại ngày xưa Tháng Ba xoan tím gạo vừa chợt rơi... Nhìn bông gạo đỏ bồi hồi Ai vừa chạm vỡ tiếng cười Tháng Ba.
Sơn Hoàng AI BIỂU Ai biểu là ngài ưa thích thơ Cho nên huynh hữu mới vây cờ Ban ngày một túm cười ha há Buổi tối dăm chòm hát khớ khơ Khan cổ hét hò ầu ngỡ tịt Bỏng môi khua khoắng ấy hằng mơ Sở trường mấy nả thôi thì nhả Kẻo nữa thật tình...nó sẽ đơ... 17.3.2022 SH
Sông dài biển rộng may còn Có người đốt lửa Lên non tìm vàng Giữa muôn vàn cái thênh thang Bước chân chẳng ngại Thời gian xoá mờ Dẫu mênh mang vẫn có bờ Dẫu cho vô tận Chẳng ngờ ngại nhau Thơ dù chỉ một nửa câu Vẫn còn dào dạt Thâm sâu chữ tình Trái tim còn đó lung linh Thắm hồng sợi chỉ Se mình se ta...