Trời sầu muộn, đất nhuộm màu quan tải Cũng như đêm huyền ảo những chạnh lòng Kia vũ trụ, đây một bầu tê tái Hòa vào nhau thỏa dạ nguyệt tìm song
Mơ một phút dìm tâm tư lảo đảo Rượu Hồng Hoa… gờn gợn gió liêu trai Loài cô tịch nỉ non âm áo não Tưởng cơ hồ hồn vía tách làm hai
Nơi Cung Quế lầu đài muôn gác phượng Mà Nàng ta đương dệt mộng trầm luân Xem nhân thế còn bao nhiêu Thánh Thượng? Mang độc hành đối diện buổi tiền thân
Một lần quán trọ đời tôi Đã chừng năm ấy phai phôi lần tìm Những ngày nghe đá lặng im Dừng cơn vui lại trái tim bộn bề
Đôi khi dung mạo, tóc thề Còn ngoan trong gió hương mê gọi mình Đi vào một kiếp phù sinh Chẳng hay đôi chữ vô tình đời trao Từ khi biết đến chiêm bao Biết nhung rồi nhớ… bước vào cuộc yêu Biết tương tư buổi ráng chiều, Trên giàn hoa giấy bao nhiêu là buồn!
Hạ tàn để lại mưa nguồn Tám mươi ngày lẻ cây tuôn lá vàng Thu đan vàng lối đường…
Đêm nay hồn sẽ về đâu? Để cho vơi hết nỗi sầu Hồn bay lởn vởn ngoài sương gió Nếu chết đi rồi ta kiếm đâu!
Về đây với ta mà uống cạn Chén tình chén nghĩa với chén sầu Say sưa mệt lã nồng giấc ngủ Quên khối ưu tư đã nát nhàu
Đừng lang thang! Đừng lang thang! Hỡi hồn thi sĩ đang rũ rượi Chẳng có nhân tình ở ngoài kia Bao gái trinh tơ giờ ngủ cả Đêm tối dương trần lắm quỷ ma.
Bút đây, giấy đây! Làm thơ đi để cho trăng khóc Trăng thấm thía rồi Hồn thấy chưa Trăng vỡ làm…
Ta thấy rồi bên kia là ranh giới Phân chia cùng khoảnh khắc một không gian Chỉ còn ta với một bãi chiều hoang Say chếch choáng hơi men, mùi bóng tối
Ôi trời ơi! Không thể nào cứu rỗi! Một mảnh hồn sương khói bạc màu mây Lời thơ nào còn lại những thơ ngây? Để nói hết mộng thiên trường địa cửu Ta muốn xóa bốn phương mây vần vũ Xóa hình hài vùng vắng lặng trơ vơ Đây chẳng bờ? Bên ấy có phải bờ? Hay cũng thế một đời thơ không thực…?
Trầm du xứ Thượng thôn mây Đường khua vó ngựa từ đây một mình Anh Đào ta gọi Băng Trinh Mùa đơm gọi tiếng vô thinh lòng trần Hanh hao muôn nẻo thuần quân Làm ngơ mảnh vận mấy lần đường quanh Thuyền quyên đợi bóng hùng anh Khách thơ thời ngóng nửa vành trăng sao Đồng sàn dị hóa chiêm bao Chiêm bao đỏ ánh đi vào khói mây Khói mây dừng lại nơi đây Chắp đôi tay lạy nợ vay sinh tiền.
Người về lại bến Tô Châu Ta về nhớ buổi mưa ngâu thị thành Lá vàng mấy độ còn xanh Ròng hai thập kỷ qua nhanh mái đầu Người ơi mình ở nơi đâu Có còn soi bóng trăng cầu những khi…! Giờ quên đại lộ đường đi Vùng tâm tư nhạt kinh kì tàn rêu Cơm rau, nhà lá liêu xiêu Bỗng nhiên khắc khoải thật nhiều ngày xưa Bây giờ còn ngón tay thưa Đan trời viễn khách cho vừa lòng ta.