TỰ SOI . Giản đơn chả bún có chi là… Khỏi phải cơm Tàu khó dễ a Chủ tiếp bia chai thời tự rót Khách mời nước chấm nếu cần pha Nào đâu chức trọng mà cam á Vẫn cứ thường dân chẳng khoái à Mới biết ở đời bao lẽ nhỉ Gương người ta lại nghĩ về ta . PNV
Hết việc đành xoay bán nước chè Mỗi ngày đôi giỏ thế mà phê Anh vào ríu rít vui hơi thuốc Cậu tới đê mê khoái cảnh hè Nhộn quán người qua sao chả ngưỡng Đông hàng kẻ đến có nào chê Từng xu góp nhặt mưu đời sống Rồi cũng quen dần chốn ngõ quê
Cho dù gối mỏi với răng thưa Tuy lão nhưng đây chẳng có thừa Khí luyện hàng ngày đâu sợ gió Công rèn mỗi tối ngại chi mưa Kệ người thước thợ mang rao bán Mặc kẻ thuốc thầy đến gạ mua Thơ phú vào Phây cùng bạn ảo Tuổi già ai dám bảo là xưa !
Phạm Ngọc Vĩnh
*** CẢNH GIÀ (Phúc hoạ thơ tặng của anh Ngô Quốc Lộc)
Chân chậm mắt mờ răng rụng thưa Tuổi già lắm lúc nghĩ như thừa Tính thần hăng hái khi vào mạng Xương cốt mỏi nhừ lúc trở mưa Sức khoẻ cần mua không kẻ bán Thơ…
ĐỔI NGHỀ ( Ai cần dạo phố gọi D Đ T xích lô theo số : 0900 000 0 nhớ ) Thất nghiệp nên đành đạp xích lô Đầu ga cuối ngõ dựng cơ đồ Xe nhiều ngóng mãi không người hỏi Khách ít chờ lâu chẳng kẻ nhờ Khéo gọi anh này đâu chịu đến Khôn mời chị ấy vẫn làm ngơ Cà phê thuốc lá xin tiền vợ Hạnh phúc tương lai cứ mịt mờ Dương Đoàn Trọng
***
ĐỔI NGHỀ (Tặng Bác Dương Đoàn Trọng) . Thơ phú làm chi hỡi Cụ Đồ Chuyển nghề ngõ xóm đạp xích lô Dăm ngày đôi cuốc tha hồ nhắm Một…
Vài hôm sốt rét nổi gân xanh Con bệnh cũ nay lại tới hành Trong viện mệnh thầy bao những bạn Ở đây số tớ chỉ thân mình Cháo hoa húp mãi lòng chà khế Cơm hẩm nhai hoài dạ xát chanh Rươu gạn ngược bình ra chỉ bã Kiểu này diêm phủ "tốc thơ" nhanh Phạm Ngọc Vĩnh
*****
TRỜI TRỞ Cảm mạo vừa qua mặt tái xanh Mấy chai dầu gió tự xoa mình Mặt hoa đầu nhức gân còn mỏi Mũi nghẹt xoang đau khớp lại hành Cháo cá ăn hoài thêm muối ớt Mì tôm xơi mãi với tiêu…