Em vẫn biết không được cùng anh Ngắm trăng khuyết đầu non cuối bãi Gió lơ đãng để mây mê mải Trăng tròng trành chở núi lên cao.
Em đi tìm anh, anh ở phương nào ? Miền gió chướng hay chốn phồn hoa tráng lệ ? Em vẫn biết có những điều không thể Mà trong tim vẫn thắp lửa đi tìm ! Tùng Văn
NGÀY TRỞ VỀ
Anh đến bên em trong giấc ngủ Như người khách lạ chẳng hề mong Không gian im lặng như chờ đợi Một hồi lâu vẫn khoá cửa phòng .
Chìa khoá mở không vừa ổ khoá Năm năm rồi ai biết đổi thay Mưa rơi thấm ướt lần áo mỏng Tiếng gọi tìm em vọng đêm dày.
Một sự đổi thay anh không tưởng Nghĩ rằng tất cả của riêng mình Mơ hồ tiếng khóc trong sung sướng Em đón anh về thoả ước mong.
Ngày trở về sướng trào nước mắt Không ngờ phút chốc chửa kịp vui Tin em lấy chồng lòng đau thắt Sét đánh ngang tai lúc tạnh trời.
Cách mặt khuất lời sao nói được Tâm lòng mình những lúc xa nhau Ngàn năm ôm hận mùa thu trước Anh lại ra đi trong tủi sầu .
Câu thơ xưa dường như oan trái Một tiếng kêu thương nát cõi lòng Anh đi ! Đi mãi ! Đi đi mãi ! Đến một chiều kia tan ước mong. Tùng Văn
NHỚ EM
Xa em nhiều đêm anh thao thức Nhớ thương em da diết bồi hồi Yêu buổi ban đầu sao háo hức Em ở đâu mà nghe xa xôi. Tùng Văn
VỌNG PHU
Chờ chồng, chờ mãi nàng ơi Để rồi hoá đá giữa trời trơ trơ Nàng đã vậy, còn con thơ Trẻ con hoá đá bao giờ hết đau?
Ngàn năm sau, vạn năm sau Sống đừng để lại cho nhau tủi hờn. Tùng Văn
CÔ HÀNG BÁN RƯỢU
Người ta bán rủi cầu may Em nay đi bán cái say cho đời Một chung là một trận cười Một vò em đổi một trời ngả nghiêng.
Bồng bềnh tưởng chốn Đào nguyên Tỉnh ra mới biết vẫn miền Trần gian Chén mời sao lắm tân toan ? Tại cô bán rượu, tại nàng Tiên thơ ?
Tỉnh say cho đến bao giờ Giữa thanh thiên vẫn còn ngờ chiêm bao! Tùng Văn
NIỆM KHÚC TÌNH
Thượng đế ban cho anh không nhiều may mắn Vốn sinh ra là kẻ dại khờ Gần hết cuộc đời anh đi tìm ảo ảnh Và những điều hết sức ngu ngơ.
Thượng đế sinh ra em không phải để phần anh Bởi thế bóng hình em như cơn mưa bất chợt Thoắt tuôn đổ bão giông tràn trề không ngớt Bỗng nắng oà mưa tạnh mây quang.
Trớ trêu thay anh lại gặp em Cùng thế hệ, thương nhau vì đồng loại Bước đường Trần đi còn xa ngái Phía chân trời không có rượu và hoa.
Với tình yêu anh như kẻ mù loà Dò dẫm bước như những tên hành khất Sống ở đời tính chi được mất Mỗi cuộc tình là một vết thương đau.
Dẫu xa rồi ta vẫn nhớ về nhau Cả khi sống và khi đã chết ! Kiếp luân hồi quẩn quanh mê mệt Qua Bến Mê rồi sẽ có rượu và hoa ! Tùng Văn
UỐNG RƯỢU Ở ĐỒNG ĐĂNG “còn cô bán rượu anh còn say sưa” Ca dao
Đồng Đăng phố núi sau ngày tết Càng về trưa càng vắng bóng người Kẻ đến người đi xao xác quá Vài chuyến xe vội vã về xuôi.
Hội tan, ngày vãn, người đi hết Còn lại mình em bán rượu bầu. Tao nhân mặc khách uống cho chán Trời về chiều, còn em về đâu?
Mưa bay, gió cuốn cùng men rượu Bầu cạn, bình vơi ly khách say Đêm nay giấc ngủ không thành mộng Thế sự cồn lên mi mắt cay.
Tiếng mõ khua nghiêng loang vách núi Câu kinh rầu rĩ nát nâu sồng Ở đây cảnh vật u tịch quá Trói cả không gian trong “sắc không”.
Ngày mai dẫu ở nơi Vô định Vẫn nhớ về em bán rượu bầu Trăm đắng ngàn cay đời không nản Rượu giót tràn ly ta chúc nhau. Tùng Văn
HOÀI NIỆM
Em đẹp lắm nên anh sợ mất Ngồi cạnh em, mắt dõi hư vô Em cười nói lòng anh ảo não Trái tim đau tựa thác dưới mồ.
Em ngây thơ tỏ tình với gió Gió hôn mềm tóc xoã bờ vai Nắng ban mai thơm hồng đôi má Mắt long lanh liếc đổ đền đài.
Xin cảm ơn Thi Hoàng và có đôi điều tâm sự của người lỡ đò. Một anh lính chiến, tranh thủ về thăm nhà; một gái hồng nhan đến với người tri kỷ; một khách thơ… không khỏi trạnh lòng lỡ một chuyến đò sang ngang. Nào có chóng vánh gì một chuyến đò – mặt sông mênh mang sóng vỗ, trời về chiều gió heo may lành lạnh càng gợi lên vẻ cô tịch nơi bến vắng…Con đò bé dần rồi mất hút trong sông nước. Chỉ còn tiếng sóng xô bờ miên man. Người chứ đến gỗ đá cũng phải nao lòng… Và lần này lại …. LỠ ĐÒ Con thuyền quay mũi rẽ sang ngang Để lại bên sông khách lỡ làng Lặng lẽ nhìn thuyền xa bến đỗ Vọng về tiếng sóng vỗ tràng giang.
Trong một chừng mực, cái tính đành hanh của người con gái, làm người ta khó chịu nhưng cũng gây ấn tượng và nên thơ đáo để - Nó như thứ gia vị cay cay, chát chát làm tê môi người ta và cảm thấy thiếu nó thì nhớ.
ĐÀNH HANH
Biết thừa em chẳng giận anh Nhưng làm ra vẻ đành hanh trêu người Thương em, thương quá đi thôi Nhất là những lúc đơn côi một mình.