Trang trong tổng số 1 trang (5 bài viết)
[1]

Ảnh đại diện

Lan Anh 2

КОГДА РАЗГУЛЯЕТСЯ

Борис Пастернак

Большое озеро как блюдо.
За ним — скопленье облаков,
Нагроможденных белой грудой
Суровых горных ледников.

По мере смены освещенья
И лес меняет колорит.
То весь горит, то черной тенью
Насевшей копоти покрыт.

Когда в исходе дней дождливых
Меж туч проглянет синева,
Как небо празднично в прорывах,
Как торжества полна трава!

Стихает ветер, даль расчистив,
Разлито солнце по земле.
Просвечивает зелень листьев,
Как живопись в цветном стекле.

B церковной росписи оконниц
Так в вечность смотрят изнутри
В мерцающих венцах бессонниц
Святые, схимники, цари.

Как будто внутренность собора —
Простор земли, и чрез окно
Далекий отголосок хора
Мне слышать иногда дано.

Природа, мир, тайник вселенной,
Я службу долгую твою,
Объятый дрожью сокровенной,
B слезах от счастья отстою.

1956

XÚC CẢM TRÀO DÂNG

Boris Pasternak

Hồ lớn trông như cái đĩa
Chứa đầy những tảng mây trôi,
Chất chồng một màu trắng xoá
Chập chùng núi tuyết cao vời.

Rừng đổi màu theo ánh sáng.
Khi lộng lẫy cháy chơi vơi,
Lúc lại cau mày ảm đạm,
Lớp muội đen phủ kín rồi.

Lúc cuối ngày khi mưa tạnh,
Len lỏi giữa những đám mây
Từng mảnh trời xanh loé sáng
Niềm vui tràn ngập cỏ cây!

Gió lặng, chân trời bát ngát,
Mặt đất ánh nắng ngập tràn.
Như bức tranh in trên kính,
Lá cây xanh trong ngút ngàn.

Từ trong qua từng ô cửa
Đăm đắm nhìn ra vĩnh hằng
Những vòng hào quang thao thức
Thánh nhân, nhà tu, sa hoàng.

Dường như trong nhà thờ nhỏ -
Gói cả đất trời, và ta
Đôi khi vẳng qua cửa sổ
Được nghe cả dàn đồng ca.

Ôi thiên nhiên đầy bí ẩn,
Thiêng liêng ôm cả đất trời,
Ta bảo vệ người vĩnh viễn,
Cho lệ hạnh phúc tuôn rơi.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Lan Anh 2

Борис Пастернак
СКАЗКА

Встарь, во время оно,
В сказочном краю
Пробирался конный
Степью да репью.

Он спешил на сечу,
А в степной пыли
Темный лес навстречу
Вырастал вдали.

Ныло ретивое,
На сердце скребо:
Бойся водопоя,
Подтяни седло.

Не послушал конный
И во весь опор
Залетел с разгону
На лесной бугор.

Повернул с кургана,
Въехал в суходол,
Миновал поляну,
Гору перешел.

И забрел в ложбину
И лесной тропой
Вышел на звериный
След и водопой.

И глухой к призыву,
И не вняв чутью,
Свел коня с обрыва
Попоить к ручью.

У ручья пещера,
Пред пещерой - брод.
Как бы пламя серы
Озаряло вход.

И в дыму багровом,
Застилавшем взор,
Отдаленным зовом
Огласился бор.

И тогда оврагом,
Вздрогнув, напрямик
Тронул конным шагом
На призывный крик.

И увидел конный,
И приник к копью,
Голову дракона,
Хвост и чешую.

Пламенем из зева
Рассеивал он свет,
В три кольца вкруг девы
Обматав хребет.

Туловище змея,
Как концом бича,
Поводило шеей
У ее плеча.

Той страны обычай
Пленницу-красу
Отдавал в добычу
Чудищу в лесу.

Края населенье
Хижины свои
Выкупало пеней
Этой от змеи.

Змей обвил ей руку
И оплел гортань,
Получив на муку
В жертву эту дань.

Посмотрел с мольбою
Всадник в высь небес
И копье для боя
Взял напервес.

Сомкнутые веки.
Выси. Облака.
Воды. Броды. Реки.
Годы и века.

Конный в шлеме сбитом,
Сшибленный в бою.
Верный конь, копытом
Топчущий змею.

Конь и труп дракона
Рядом на песке.
В обмороке конный,
Дева в столбняке.

Светел свод полдневный,
Синева нежна.
Кто она? Царевна?
Дочь земли? Княжна?

То в избытке счастья
Слезы в три ручья,
То душа во власти
Сна и забытья.

То возврат здоровья,
То недвижность жил
От потери крови
И упадка сил.

Но сердца их бьются.
То она, то он
Силятся очнуться
И впадают в сон.

Сомкнутые веки.
Выси. Облака.
Воды. Броды. Реки.
Годы и века.

1953

Boris Pasternak

Truyện cổ tích

Từ ngày xưa, xưa lắm
Ở miền cổ tích kia,
Trên thảo nguyên hoang vắng
Đơn côi bước ngựa phi.

Chàng kỵ sĩ đơn độc
Vội tới chỗ giao tranh.
Sau màn bụi trước mặt
Rừng sẫm tối dựng thành.

Linh tính như mách bảo,
Trái tim nói thầm thì:
Hãy tránh xa nguồn nước,
Thắt chặt yên cương đi.

Nhưng kỵ sĩ bất chấp,
Cứ hết sức ngựa phi
Như bay qua đồi thấp
Phủ cây rừng xanh rì.

Rẽ ngang qua gò đất,
Khe cạn cũng vượt qua,
Hết rồi khoảng rừng thưa
Bỏ sau lưng núi đá.

Đến một thung lũng nhỏ
Ngựa phi theo đường rừng
Trước mặt thấy dấu vết
Thú hoang và suối nguồn.

Chàng không nghe linh tính,
Trái tim mách bảo gì,
Cứ dắt ngựa xuống dốc
Cho uống nước tức thì.

Ngay bên kia bờ suối,
Chỗ nông dễ lội qua,
Một cửa hang thấp thoáng
Ánh sáng soi chói loà.

Và trong vầng lửa đỏ
Che lấp cả tầm nhìn
Thoáng vọng về tiếng rống
Rừng xanh đáp trả liền

Dũng sĩ rùng mình bước
Men theo miệng vực sâu
Giục ngựa rồi thẳng tiến
Theo tiếng rống ban đầu.

Và dũng sĩ thấy rõ,
Nên cầm giáo sẵn sàng,
Đầu rồng nhe nanh sắc
Đuôi và vẩy ánh vàng.

Lửa từ miệng rồng tuôn
Khiến xung quanh sáng loá,
Thân rồng cuốn ba vòng
Quanh eo thon thiếu nữ.

Thân rồng sần sùi vẩy
Như vòng tai hoạ đầy,
Cổ rồng vươn thẳng tới
Đôi vai mảnh mai gầy.

Từ khi nào chẳng rõ
Cư dân vùng đất này
Bị rồng dữ ép buộc
Nộp thiếu nữ mỗi ngày.

Chỉ có bằng cách ấy
Cư dân ở nơi đây
Mua được sự yên ổn
Giữ làng trên đất này.

Rồng dữ xiết chặt tay
Và quấn ngang quanh cổ
Nó bắt đầu hành hạ
Thiếu nữ tội nghiệp sao.

Dũng sĩ vừa ngước mắt
Cầu xin nhìn trời cao
Rồi bước vào trận đấu,
Giáo cầm ngang trong tay.

Đôi hàng mi đã khép.
Tầm cao. Những đám mây.
Suối. Chỗ cạn. Sông dài.
Tháng năm và thế kỷ.

Mũ dũng sĩ đã vỡ
Chàng ngã xuống, bị thương
Ngựa trung thành dẫm đạp
Con rồng dữ ven đường

Xác rồng cùng xác ngựa
Bên nhau trên cát vàng
Dũng sĩ nằm bất tỉnh,
Thiếu nữ cũng bàng hoàng.

Trời sáng lên lộng lẫy
Một màu xanh dịu dàng
Nàng là ai? Quận chúa?
Gái thường dân? Nữ hoàng?

Khi thì vì hạnh phúc
Nước mắt chảy đôi hàng
Khi thì không cưỡng nổi
Lại chìm trong mộng vàng

Lúc thấy mình khoẻ lại,
Khi bải hoải cả người
Vì vết thương chảy máu
Sức cùng lực kiệt rồi.

Nhưng đôi tim cùng đập
Khi thì nàng, lúc chàng,
Gắng sức để mở mắt,
Rồi chìm vào mênh mang.

Đôi hàng mi đã khép.
Tầm cao. Những đám mây.
Suối. Chỗ cạn. Sông dài.
Tháng năm và thế kỷ.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Lan Anh 2

Bесна в лесу – Борис Пастернак
September 13, 2009 by nquynhhuong

Отчаянные холода
Задерживают таянье.
Весна поздне, чем всегда,
Но и зато нечаянней.

С утра амурится петух,
И нет прохода курице.
Лицом поворотясь на юг,
Сосна на солнце жмурится.

Хотя и парит и печет,
Еще недели целые
Дороги сковывает лед
Корою почернелою.

В лесу еловый мусор, хлам,
И снегом все завалено.
Водою с солнцем пополам
Затоплены проталины.

И небо в тучах как в пуху
Над грязной вешней жижицей
Застряло в сучьях наверху
И от жары не движется.

Mùa xuân trong rừng

Boris Pasternak

Những cơn lạnh tuyệt vọng
Níu giữ mảnh băng tan.
Mùa xuân đến muộn hơn,
Nhưng lại càng rực rỡ.

Từ sớm trống khoe mẽ.
Chẳng cho gà mái qua.
Hướng tới phương Nam ấm,
Thông nheo mắt cười xoà.

Nóng rồi, hơi nước bốc,
Trong suốt nhiều tuần liền,
Mặt đường còn băng đóng,
Lớp mặt đã sẫm đen.

Rừng vẫn còn nhiều rác
Và tuyết khắp nơi nằm.
Mặt trời soi rạng rỡ,
Lênh láng tràn nước tan.

Mây đen như lông vũ
Đắp trên đám bùn xuân.
Bầu trời mắc trên cành,
Bất động trong nóng nực
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Lan Anh 2

Бабье лето – Борис Пастернак
September 6, 2009 by nquynhhuong

Лист смородины груб и матерчат.
В доме хохот и стекла звенят,
В нем шинкуют, и квасят, и перчат,
И гвоздики кладут в маринад.

Лес забрасывает, как насмешник,
Этот шум на обрывистый склон,
Где сгоревший на солнце орешник
Словно жаром костра опален.

Здесь дорога спускается в балку,
Здесь и высохших старых коряг,
И лоскутницы осени жалко,
Все сметающей в этот овраг.

И того, что вселенная проще,
Чем иной полагает хитрец,
Что как в воду опущена роща,
Что приходит всему свой конец.

Что глазами бессмысленно хлопать,
Когда все пред тобой сожжено
И осенняя белая копоть
Паутиною тянет в окно.

Ход из сада в заборе проломан
И теряется в березняке.
В доме смех и хозяйственный гомон,
Тот же гомон и смех вдалеке.

Бабье лето
Boris Pasternak

Lá phúc bồn tử thô và ráp,
Tiếng cười trong nhà cửa kính rung,
Đang nào muối, nào dầm, nào ướp,
Và nụ đinh hương thả vào nước ngâm.

Rừng thích vui đùa, ném tiếng ồn
Ra tận chỗ dốc cao dựng đứng.
Nơi rừng dẻ bị mặt trời thiêu đốt,
Chẳng khác nào bị đống lửa nung.

Đến đây đường xuôi xuống ven bờ,
Chỗ toàn những cành củi khô nằm đấy.
Thương những mảnh mùa thu còn sót lại,
Bị quét dồn vào mãi tận khe này.

Nhưng thực tế mọi chuyện giản đơn thôi,
Chẳng phải như kẻ tinh ranh nào nghĩ,
Rằng rừng như bị nhúng vào nước lạnh,
Rằng cáo chung đến với vạn vật rồi.

Sao mà mắt cứ chớp hoài vô thức,
Thấy mọi thứ đang bị đốt thành tro.
Và bồ hóng trắng của mùa thu
Như mạng nhện kéo đầy cửa sổ.

Lối từ vườn ra hàng rào bị chặn
Rồi biến mất đâu trong rừng dương.
Trong nhà vang tiếng cười tiếng nói,
Vẫn tiếng nói cười mãi ngoài đường.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Lan Anh 2

Copy từ log của Nguyễn Quỳnh Hương theo link sau

http://nquynhhuong.wordpress.com/
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 1 trang (5 bài viết)
[1]