Khi không vậy mà mưa màu mây mông lung vắt ngang bầu trời tháng bảy mưa rào hay mưa phùn em biết không?
Ngửa mặt tìm li ti lại giọt nước trong vắt như chén xu xoa em nhấm nháp từng muỗng nhỏ vị ngọt ngào trên đầu lưỡi kỷ niệm nụ hôn mười năm còn ngầy ngật em biết không?
Ý nghĩ linh tinh dắt tôi lang thang từ đầu cơn mưa đến cuối con đường ẩm ướt mong tìm được dù một chút gì đó của em em biết không?
11. 30 p.m. bốn chữ số và hai mẫu tự trên mặt chiếc đồng hồ điện báo như vậy dĩ nhiên là gió khi cửa sổ phòng không đóng ghét hơi mát đỏm đáng giả tạo của máy lạnh lây phây vài giọt nước của cơn mưa chiều trên đám lá sa-bô-chê ngôn ngữ nằm thiu thiu ngù trong hố tiềm thức và bài thơ là hơi thở của con chim câu bỏ đi từ đêm qua
cần chi ngoài một đêm được lang thang trên mặt đất đi mà chẳng cần biết về đâu như con chim câu lạc đường bay như cây cỏ dại thèm sở hữu một trái tim để nhận ra rằng mình thật sự là cọng cỏ
thèm được than van thèm được khổ đau thèm thương tiếc
và héo khô ẩn dật một đời tu sĩ vô danh …
mặt trời mọc ban đêm sự sống mất thăng bằng mù lòa điếc đặc bài hòa tấu ‘Love Is Blue’ lâu lắm rồi nghe lại vẫn làm mình rươm rướm mắt
chưa bao giờ ngạc nhiên và cảm thương những điều vụn vặt tầm thường như đêm nay biết đâu con chim tha hương ấy đã gẫy cánh trên đường quay về chuồng biết đâu sáng mai công nhân cây xanh sẽ vặt đi cọng cỏ đa cảm và bản nhạc ‘Tình Yêu Màu Xanh’ sẽ nằm trong bảo tàng viện vĩnh viễn bởi vì tất cả đều bị gắn vào hai tiếng ngày xưa …
tai nấm mối có ai trồng đâu bàn tay trưa hồi hộp hái nồi cháo khuya vẫn ngon ngọt vị bạn bè tuổi nhỏ đồng quê
vầng trăng có biết vui buồn đâu sân thượng cao bóng người khắc khoải ở Sài Gòn cái nhớ không tính được bằng đêm tha hương từ trong bụng mẹ
lòng ta có muốn xa đâu cái đói nghèo kinh niên đày những mùa mưa biệt xứ Bến Tre từ đấy chẳng còn là Bến Tre bởi hôm đi ta quên ra chào từ biệt Hàm Luông.