Cảm ơn tác giả Từ Nguyễn với bài thơ "Còn đó ít nhất một người". Trong một bài hát phổ thơ Hữu Thỉnh, ĐN đã nhớ mãi câu có ý rằng biển cậy mình dài rộng bao la là thế, nhưng chỉ "vắng cánh buồm một chút đã cô đơn"...
Với bài thơ này, ĐN đọc mà man mác buồn, có mấy ai mà chẳng một lần "ngồi một mình nhìn đêm rất sâu", hay không thiếu những khi đắm mình trong bao hoài niệm, để rồi"đôi khi mưa vẫn về/Những hạt buồn rơi trên lối xưa...". Chao ơi! Sao mà muốn nén được lòng, muốn thắp lên được ngọn lửa hồng, muốn không chơi vơi muốn không tuyệt vọng mà vẫn không sao làm được...Phải chăng đó là những khi ta rơi vào vòng xoáy của sự cô đơn và thất vọng khôn cùng bởi ta chẳng còn ai, dẫu ít nhất là "còn đó một người"?...
Thật hạnh phúc và ấm áp biết bao nhiêu khi trong cuộc đời này ta vẫn còn ai đó nghĩ về ta, nhớ về ta và ta "còn đó ít nhất một người".
Cảm ơn Từ Nguyễn, cảm ơn bài thơ và hy vong rằng trong đời ta sẽ luôn được nghe "cung đàn khơi mấy tiếng" để luôn "Xua đi những âm thầm riêng ta".

...
Все пройдет и печаль и радость
Все пройдет так устроен свет
Все пройдет только верить надо
Что любовь не проходит нет ..