Sóng ầm ào vỗ đá trơ
Thời gian đi chẳng đợi chờ triều dâng
Người già ngóng đợi bâng khuâng
Dưới gốc cây gió phai dần biển âm

Nào đâu nỗi chết cận kề
Lá vàng xao xác bốn bề gió rung
Nỗi đau thường trực trong lòng
Tuổi thơ nào biết vô cùng trái ngang
Như cơn gió lật ngang tàng
Làm run đêm tối bóng trăng dật dờ
Lòng già mỏng mảnh như tơ
Buồn theo chiếc lá đêm mờ thoáng rơi

Bà già im lặng bồi hồi
Ngồi trong bóng mát lâu rồi chẳng hay
Gió rung đôi má dạn dày
Và rung lên cả đôi tay xếp vào
Làm nên sức mạnh lớn lao
Như ngàn sóng biển xô vào đá trơ
Ngàn sau bất tử ngàn xưa
Đá là của biển đẩy đưa tháng ngày
Mẹ già ngồi dưới tàng cây
Thu gom sức mạnh về đây với người
Tâm hồn của bé thảnh thơi
Niềm đau chẳng sợ, sức ngời thanh xuân


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)