Đêm lén lút thò tay qua rèm cửa
Luồn vào tóc em nhặt nắng bỏ quên.
Tôi nào muốn gì hơn được nắm tay em
và lặng lẽ bình yên hạnh phúc.

Hồn dần lớn, rời lo toan thường nhật
vươn trải ra xa, bừng nở rộn ràng
bến bờ tôi nơi hừng đông vừa rạng
con sóng đầu vô tận cũng vừa tan.