Chưa có đánh giá nào
Đăng ngày 31/05/2025 15:29, số lượt xem: 139

Mùa xuân về qua những con phố vắng,
Chỉ còn âm vang của tiếng đàn xưa.
Lướt qua nỗi nhớ, khẽ khàng như gió,
Vượt qua thăng trầm, qua cả những cuộc đời bão giông.

Giai điệu ấy, vương vấn như một lời thề,
Nhưng không nói ra, chỉ khẽ rung lên trong lòng.
Cánh hoa đào rơi, chao nghiêng trên lối nhỏ,
Mùi hương thoang thoảng như tình yêu xa vắng.

Đàn, một nốt trầm rơi xuống, âm thanh vỡ vụn,
Gợi nhớ những tháng ngày, khi ta còn dại khờ.
Cái lạnh mùa xuân không thể lạnh hơn,
Khi lòng người đã chạm tới nỗi cô đơn.

Chỉ có đàn, chỉ có tiếng vọng,
Đang kể chuyện mùa xuân không tuổi.
Để ta nhìn lại, không phải quá khứ,
Mà là những điều chưa bao giờ dám nói.

Một nhịp khẽ chạm vào sâu thẳm trái tim,
Từng âm vang thấm đẫm mạch sống trong ta.
Mùa xuân không chỉ là hoa hay lá,
Mà là cái gì đó còn sâu thẳm hơn cả những gì ta đã sống.