Thơ thành viên » Nguyễn Ngọc Linh - Nguyễn Thiên Thành » Trang thơ cá nhân » Nắng chiều trên biển
Gió về qua những tán cây,
mang theo lời ru của bóng chiều loang lổ,
lời của cánh cò trắng muốt trong sương,
lời của mẹ, tựa sông sâu, biển rộng.
Có những nỗi niềm không thể gọi tên,
chỉ đọng lại trong mắt người lưu lạc,
những giấc mơ gầy,
những bàn tay đã từng nắm nhưng chẳng thể giữ.
Gió vẫn đi, qua những miền quạnh vắng,
ôm vào lòng tiếng thở dài của phố,
hôn lên trán những bông hoa chưa nở,
và rải buồn vào những lối rêu xanh.
Ta gửi gì cho gió?
Một giấc mơ đã cũ,
một vết xước trong tim,
hay một lời ru còn dang dở?