Thơ thành viên » Nguyễn Ngọc Linh - Nguyễn Thiên Thành » Trang thơ cá nhân » Hát với biển
Sẽ có mãi cô bé mười tám tuổi
Chưa biết đời là cơn gió bấc buốt
Chưa biết yêu là một trò chơi khóc cười
Chưa biết lòng mình vừa rộng vừa hẹp.
Sẽ có mãi cô bé mười tám tuổi
Chân còn mềm chưa bước hết đường đời
Mắt còn trong như giọt sương mùa hạ
Nghe mưa rơi mà lòng dậy sóng vơi.
Sẽ có mãi cô bé mười tám tuổi
Giữ một mùa xuân xanh trong tim nhỏ
Dẫu cho sau này gió có đổi thay
Cô bé ấy vẫn hát giữa trời mơ.
Sẽ có mãi cô bé mười tám tuổi
Lặng im nhìn cuộc đời dần mở cửa
Để biết rằng yêu thương là bắt đầu
Cho những ngày không còn sợ xa xưa.