Thơ thành viên » Nguyễn Ngọc Linh - Nguyễn Thiên Thành » Trang thơ cá nhân » Nắng chiều trên biển
Yêu là chết đi trong từng hơi thở,
Là sống dậy nhờ một ánh nhìn thôi.
Là thèm khát, là cuồng si, là nhớ,
Là tan ra dưới một nụ cười môi.
Yêu là biết ngày mai không mãi mãi,
Nên hôm nay phải sống đến tận cùng.
Là níu giữ một phút giây hoang dại,
Sợ thời gian gỡ bỏ mất tương phùng.
Yêu là thấy trời xanh hơn bình thường,
Lá cũng biết thở hộ mình một tiếng.
Là ngồi yên cũng nghe tim náo loạn,
Là lặng im mà sóng gió triền miên.
Yêu — không phải để rồi yên ổn sống,
Mà để run lên khi chạm một bàn tay.
Là nếm trải cái đẹp trong tuyệt vọng,
Là dại khờ... dẫu biết sẽ đắng cay.