Thơ thành viên » Nguyễn Ngọc Linh - Nguyễn Thiên Thành » Trang thơ cá nhân » Hát với biển
Em là biển — một vùng trời rạo rực
Thân thể mềm như sóng vỗ vô biên
Mắt lấp lánh như trăng đầy lúng liếng
Gọi anh vào, mà giữ lại triền miên.
Anh bơi mãi giữa trùng khơi mắt biếc
Chết đuối rồi — không muốn cứu, em ơi!
Chết đuối giữa một mùa môi tha thiết
Giữa ngực mềm — ấm áp đến chơi vơi...
Em là biển, nhưng em không mặn chát
Em ngọt ngào như hương mật đầu môi
Anh trôi mãi trong tim em ngào ngạt
Mỗi nhịp đập là một đợt sóng dồi.
Anh đã sống trăm lần, ngàn lần chết
Trong tim em — một cõi quá mênh mông
Ở nơi đó, anh tìm ra chân thật
Chết trong em — là sống giữa mùa hồng.